Tôi chân ướt chân ráo đến head office của công ty trên Tokyo để được đào tạo cấp tốc và đặc biệt về công ty trước khi xuống Osaka chính thức quản lý văn phòng. Chủ yếu là "put name to a face" của các cán bộ chủ chốt trong head office của công ty.
Trong head office thì có một em gái người Nhật, từng sống để học tiếng Việt 1 năm ở HCM. Em vào công ty từ những ngày đầu, đến nay cũng được hơn 1.5 năm rồi. Tôi được biết rằng cách đây một thời gian, em bị stress trong công việc và từng có ý định xin nghỉ khỏi công ty. Một trong lý do là em không chịu được áp lực từ người sếp trực tiếp của mình.
Hầu như tôi chưa từng có cơ hội gặp em trước đây, mà cũng chỉ có nghe nói hoặc đôi lần nhìn thấy ở đâu đó qua ảnh hay họp hành thôi. Trong lần này, tôi quyết định gặp riêng và nói chuyện với em.
Công việc trong 3 ngày ở Tokyo cũng khá nhiều và tôi chủ động để mình "bị động" về lịch làm việc và toàn bộ để phòng nhân sự công ty sắp xếp. Chính vì thế, để có thể hẹn gặp trước với em là không thể. Sau 1 meeting , tôi có thời gian trống và quyết định thực hiện việc gặp gỡ em gái đó. Tôi xin Siu-san skype ID của em ấy và rồi mời em ấy đi uống cafe, sử dụng thứ tiếng pha lẫn lộn Nhật, Anh và Việt của mình. Mọi người trong phòng nhân sự đánh cược rằng tôi không thể nào đột nhiên lôi em ấy ra ngoài trong giờ làm việc mà không có kế hoạch gì trước cả. Tôi đã thành công.
Thực sự tôi muốn em ấy thấy một hình ảnh Việt Nam khác đi, một hình ảnh "sếp" Việt Nam khác với những gì em ấy đang phải "chịu đựng"...
Chúng tôi đã nói chuyện rất thoải mái, dù không hoàn toàn tương đồng về ngôn ngữ. Tôi thấy hiểu và cảm thông với em hơn. Em thuê nhà sống một mình vì nhà bố mẹ ở xa công ty quá. Sống cũng buồn, không có bạn bè nhiều nữa. Hơn nữa, em cũng thất vọng về cách làm việc và con người Việt Nam trong công ty. Em ấy tâm sự nhiều lắm về chuyện công việc, chuyện riêng tư. Em thấy mệt mỏi vì công ty Việt Nam sử dụng người Nhật nhưng lại gây cảm giác người Nhật không được bình đẳng, không được chia sẻ những gì đang diễn ra. Em ấy nói có lẽ vì mọi người chỉ dùng tiếng Việt thôi, kể cả khi có mặt em và một số người Nhật khác trong công ty.
Tôi không động viên em hãy cố gắng hơn nữa vì để làm được như em đến giờ đã là một sự phi thường. Tôi trân trọng giá trị mà em ấy đem lại cho công ty, trân trọng giá trị cá nhân của em. Nhấp một ngụm cafe, nó dường như đắng hơn nhiều vì tôi vốn nghĩ rằng em phải yêu Việt Nam lắm mới có thể làm những việc như bây giờ, mới có thể nói tiếng Việt trôi chảy như bây giờ... Thế mà em ấy sợ làm việc với người Việt Nam, sợ sang Việt Nam, và càng sợ để mà không thể kết bạn hay yêu một người con trai Việt Nam nào cả. Không lẽ, ngoài việc hiện tại, em còn có kỷ niệm buồn nào trong thời gian ở Việt Nam nữa chăng?
Tôi đồng cảm với sự thiếu bình đẳng trong môi trường công việc mà em đang "chịu đựng". Tôi thầm mong một sự thay đổi, dù chỉ nhỏ thôi cho em. Tôi khuyến khích em thay đổi và làm những gì mình thực sự mong muốn. Công ty luôn sẵn sàng để tạo cơ hội đó cho em như bao thành viên khác.
Em hứa với tôi sẽ nói cho tôi biết đầu tiên trong công ty nếu em có "người yêu". Em cũng hứa sẽ nói cho tôi biết trước tiên nếu em quyết định rời bỏ công ty. Tôi tin vào lời hứa ấy và luôn mong muốn em cứng rắn vượt qua được khó khăn và mặc cảm lúc này.
Cuộc gặp gỡ dù là chóng vánh nhưng cũng kéo dài hơn "giao kèo" là 10 phút ban đầu vài ba lần. Quay về, tôi tự nhủ sẽ lại mời em đi uống cafe nếu có dịp trở lại Tokyo. Hy vọng cafe lần sau này đã bớt được nhiều vị đắng và chát.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét