Thứ Sáu, tháng 7 29, 2016

Kafkaesque là gì?

Bạn lên phố để đến gặp quan toà. Khi bước đến trước cổng toà nhà, có viên bảo vệ nói với bạn rằng "anh không được qua mà không có phép", bạn thấy cánh cửa bỏ ngỏ, nhưng khép hờ nhỏ đến mức bạn không nhìn được gì bên trong cả (quan toà).
Bạn nhận thấy mình có thể dễ dàng đi vào trong toà nhà, và bảo vệ đồng ý. Nhưng tuy nhiên, để tránh gây khó chịu, bạn quyết định đợi cho đến khi được phép.
Bạn đợi rất nhiều năm, và khi bắt đầu già cả, run rẩy, bạn đành phải hỏi: "Trong suốt bao năm tôi chờ đợi ở đây, không thấy ai cố gắng vào trong gặp quan toà, sao vậy nhỉ?",
và viên bảo vệ đáp lời:
"Đúng là đã không ai qua đây cả, bởi vì cánh cổng này luôn chỉ để dành riêng cho anh, nhưng giờ thì, sẽ vĩnh viễn đóng lại".
Người gác cổng liền đóng cửa lại và chậm rãi bước đi.



You go to the city to see the law. Upon arrival outside the building, there is a guard who says "You may not pass without permission", you notice that the door is open, but it closed enough for you to not see anything (the law). 
You point out that you can easily go into the building, and the guard agrees. Rather than be disagreeable, however, you decide to wait until you have permission. 
You wait for many years, and when you're an old, shriveled wreck, you get yourself to ask: 
"During all the years I've waited here, no-one else has tried to pass in to see the law, why is this?", 
and the guard answers: 
"It is true that no-one else has passed here, that is because this door was always meant solely for you, but now, it is closed forever". 
He then procceeds to close the door and calmly walk away. 

This is in fact, one of his short stories, and is very typical to his style, i.e. kafkaesque.

Thứ Tư, tháng 7 13, 2016

Nhắn tuổi 20 lần 2 ( 20 x 2)!

Nhắn gửi những người bạn 3S tuổi đôi mươi.
Mải miết mỗi ngày đi làm nuôi thân và tu thân nên mùa thi giờ trong cậu chỉ còn là những ký ức đẹp của tuổi 20. Đối với ai đó, có lẽ cũng chỉ đơn giản lúc con phố Hà Nội bỗng chợt chật hẹp và ngộp thở sau giờ thi dài căng thẳng trong một mùa hè không thể oi ả hơn. Tuổi đời trôi nhanh qua con mắt đượm suy tư như thước phim tua nhanh rồi khựng lại với một nụ cười của cô nữ sinh trẻ. Gương mặt cô bé vẫn còn nhễ nhại mồ hôi trong một thoáng chiều muộn bên khung cửa quán cafe góc đường.

Tuổi xuân, ký ức thi cử đánh rơi đâu đó trên đường đời đang lục tục kéo về. Sự kiêu ngạo của một cậu học trò yêu toán đã là hành trang để đi qua cánh cổng đại học dễ dàng rồi bước sang tuổi 20. Và đó cũng là lúc cậu ngủ say giấc dù đôi mắt cậu vẫn đang mở to. Cậu loay hoay sống với ước vọng của cha mẹ cậu, cố neo tương lai mình lên kỳ vọng của cả bao người xung quanh. Còn bản thân cậu thì ước mơ gì?

Thực ra cũng chẳng có nhãn quan gì mà mộng ước, cái "vỏ ốc" ấm êm đã bao trùm ru ngủ cậu với những danh hiệu "con ngoan trò giỏi" đâu đó của những năm cuối của thế kỷ trước. Cái nghèo khổ của "đói cho sạch, rách cho thơm" của đại đa số dường như kìm hãm cả thế giới quan của bao người khi ấy, trong đó có cậu. Cậu tự nhủ, phải thức giấc. 

May mắn thay, bố cậu đã định hướng và trang bị cho cậu từ bé hai thứ: trách nhiệm với cuộc sống chính mình và một loại kỹ năng tổng hợp mà giờ có thể nhìn lại, đặt một tên mỹ miều "kỹ năng số hội nhập toàn cầu" (gồm toán+ vi tính + ngoại ngữ).

Ra trường, cậu bừng tỉnh và biết rất rõ đam mê của đời mình. Cậu mơ mình là người thợ dệt, dệt nên những tấm thảm bay thần kỳ của thế giới nhị phân. Cậu miệt mài ngày đêm, không bỏ phí một phút giây nào và cống hiến nốt phần lớn tuổi 20 còn lại ấy của mình để trở thành ....một LẬP TRÌNH VIÊN QUỐC TẾ, sòng phẳng cạnh tranh và hội nhập trong quả cầu vốn đang ngày càng bị trải phẳng trong thế giới nhị phân.

Giờ thì cậu lại muốn rủ được nhiều thợ dệt, cùng kiến tạo những tấm thảm bay chất lượng quốc tế đáng để tự hào.
-----------
Nhắn tuổi 20 - (Đồng hồ báo thức)

Bạn ơi nhìn xem kìa con ốc đang ngủ say giấc.
Say trong giấc mơ quên tháng ngày dần qua
Sợ hãi cả đời, rụt vai cúp mắt không làm chi hết,
Quanh năm tối tăm biết mặt trời là gì.
Đừng các bạn ơi, đừng như con ốc sống đời lẻ loi,
Cho đôi mắt đôi tay ta không thừa (a ha)

chorus:

Này bạn ơi, chớ quên ta đang tuổi hai mươi,
Chớ ru ta như là con ốc đó
Cùng chen vai nâng cuộc sống với bao niềm vui
Này bạn ơi, chớ quên ta đang tuổi hai mươi
Chớ ru ta như là con ốc đó
Để có ích mỗi giây phút trôi qua từng ngày
Hãy cầm lấy từng phút giây
Xin đừng xin đừng đánh rơi

Tuổi hai mươi !
-----------