Thứ Năm, tháng 2 11, 2016

HPBD CHIP!

Gà con à,
3S Radio lại bước vào mùa yêu thương đong đầy, mùa của cây đâm chồi, của cành hé nụ. Một năm qua, cậu đã lớn lên, chững chạc nhiều đấy và có lẽ cậu cũng dần dần cởi lòng mình hơn với xung quanh. Những lúc thoáng qua gặp cậu, mình vẫn cảm thấy thấy cậu sống vốn rất nội tâm với cá tính ngày càng sâu sắc hơn. Chắc hẳn cậu cũng học hỏi được rất nhiều, suy nghĩ thêm cũng rất nhiều từ những trải nghiệm trường học và trường đời. Thú thật, cậu với mình có đôi nét tương đồng đấy. Nhưng mình luôn cầu mong cậu sẽ sống thật hạnh phúc mỗi phút giây nhé.
Nhiều năm qua, mình vẫn luôn tìm kiếm, có khi gom góp những thứ rất chi nhỏ nhoi, chẳng hạn như là những con chữ để có thể nói lên mình cảm thấy thế nào. Có lẽ, mình dành quá nhiều thời gian để nghĩ nên chẳng còn gì để cất lời yêu thương bên cậu. Cả quãng đời trôi qua đi, mình vẫn cứ luôn nỗ lực để hiểu tỏ tường nhất những gì mình biết mà thôi.
Nhưng có một thứ, thật lòng mình không bao giờ muốn chia sẻ và nguyện sẽ nỗ lực không để cậu chạm tới nó hoặc nó chạm vào cậu. Đó là, cảm giác nếu chỉ có một mình thì sẽ buồn tẻ và cô đơn thế nào đâu? Những ngày tháng, không bạn bè thân thiết, không người yêu thương bên cạnh, không có ai thường xuyên lắng nghe mình trong cuộc sống đã quá dài với mình rồi …
Hết giờ làm, tan sở, mình cũng chẳng có gì phải vội vã về nhà khi mà lúc đó văn phòng hay nhà cũng giống nhau, đều vắng lặng không người. Những tối mình không ngủ được. Mình thức giấc ngồi cãi nhau nhặng xị, ồn ã với nỗi cô đơn một chập, để rồi lại làm hoà với nó khi mắt đã ngấn lệ nhớ đến cậu rồi đưa mắt ngắm ảnh cậu ngay ngắn đầu giường. 
Mình có lẽ cũng không cần nhìn quá xa xôi ngược lại quá khứ hay xuôi chiều tương lai làm gì nữa. Mình càng không muốn phải đi đến những nơi mà không cậu không ở đó, Gà con bé bỏng à.
Thời buổi hiện đại, ở công sở điện thoại di động luôn luôn vật bất ly thân. Về nhà thì cũng vậy vì nó như kiểu cứu cánh duy nhất để có thể chạm tới cậu, dù chẳng biết đến bao giờ mình mới sẽ chủ động gọi điện lại cho cậu nữa.  À cậu có biết "cái sự một mình" nó cũng làm thói quen đảo ngược không? Trước đây, khi mình cứ cảm cúm, ốm, sốt, hay mệt mỏi thì vứt bỏ điện thoại di động đi, nghỉ ngơi, chữa trị, có giai đoạn còn cứ rời công sở là cho vào balo và quên luôn sự hiện diện của nó luôn đến sáng hôm sau. Giờ thì càng ốm, càng phải cầm sẵn điện thoại, vì sợ một thân một mình rủi có sao còn bấm gọi được ngay người thân hay cấp cứu 115. "Cái sự một mình" nó đến đơn giản thế đấy.
Rồi hoặc nếu có khi nào, mình chỉ giả thuyết thôi nhé, có khi nào 2-3 ngày liền, mỗi ngày cậu chỉ cần ăn 1 bữa thôi là đủ mà không bị ai phát hiện hay nhắc nhở nữa không??? Rất có thể đấy là lúc "cái sự một mình" nó đang ghé thăm cậu. Khi ấy đừng có để kệ vậy nhé, hãy gọi mình và dù đang làm gì ở bất cứ đâu, mình sẽ đến ngay bên cậu. Vì mình đã quá hiểu “cái sự một mình” này rồi. 
Tết Bính Thân rồi có ngày đặc biệt của cậu, chúc cậu luôn trong sáng, vững vàng và hạnh phúc nhé. Thân thương nhờ 3S Radio gửi cậu bài hát “I have nothing” gắn liền với tên tuổi của diva Whitney Houston nhưng cover 5 năm trước đây của một cậu bé 12 tuổi lúc đó , Abraham Mateo.
I HAVE NOTHING, NOTHING, NOTHING IF I DON’T HAVE YOU!
THIẾU CẬU, MÌNH CHẲNG CÒN GÌ NỮA, Gà con à!