Thứ Ba, tháng 5 13, 2008

Nỗi nhớ...


Tôi có kế hoạch tuyển người địa phương vào cùng làm với văn phòng cho tôi. Yêu cầu từ chỗ rất cao siêu là người Nhật phải giao tiếp được tiếng Việt cho đến chỗ chỉ cần người Nhật đó yêu Việt Nam, muốn làm gì đó cho Việt Nam, cho mối quan hệ Việt Nam - Nhật Bản. Sau khi được giới thiệu từ một người đồng nghiệp Nhật Bản, hôm nay tôi quyết định gửi email trao đổi với một người Nhật biết tiếng Việt. Thoạt đầu tôi băn khoăn không biết nên gửi email đầu tiên bằng tiếng Việt (không dấu hay có dấu?), tiếng Anh hay tiếng Nhật đây? Cuối cùng hỏi cô bạn, tôi quyết định gửi bằng tiếng Việt không dấu, coi như một bài kiểm tra nho nhỏ.

From tôi:
Hello X-san
Toi la Y, lam viec cung cong ty voi Z-san o Vietnam. Hien tai toi sang Nhat phu trach van phong Osaka cua cong ty.
Toi rat mong muon duoc gap X-san de co hoi lam quen va neu duoc thi xin phep duoc trao doi ve mong muon hop tac cua cong ty chung toi.
Trong tuan nay thi ko biet  X -san co thoi gian nao ranh khong nhi?
Regards,

Tôi 
Và thật vui mừng thay tôi nhận được trả lời rất kịp thời như sau:

From her:

Xin chao anh Y,
         Em la X ,ban cua Z -san. 
Em rat vui vi duoc nhan e-mail cua anh.
Mot tuan truoc em moi sang Viet Nam choi ve.
Em nho Viet Nam lam!!
Trong tuan nay em ban roi.Tuan sao thi em co thoi gian.
Khi nao anh ranh thi anh bao truoc em  , em sap xep thoi gian duoc anh a!!
Em chao anh.
Em X

Tôi tự nhiên thấy rất vui. Một người Nhật đi chơi VN về nước và nói rằng "Em nhớ Viet Nam lắm!!".
Mình cũng giật mình nhìn lại vì không hiểu mình có nhớ Việt Nam không. May thay, câu trả lời là . Không chỉ vì mình có cả một gia đình lớn, vợ và 2 con trai nhỏ bé đáng yêu nên mình nhớ. Cũng không đơn thuần chỉ là nhớ tới những bạn bè, đồng nghiệp thân thiết vẫn sát cánh cùng Hình như có cái gì đó không rõ rệt là một người nào cụ thể , một vật gì cụ thể, một việc gì cụ thể... Hay thật đấy! Không biết đấy có phải là nỗi nhớ cố hương chăng? :D

Có người bạn tôi cũng ở nước ngoài, xa quê hương rất lâu và cũng chỉ có thể nhớ đến những con người cụ thể mà bạn ấy yêu quý, chứ không có cái gì gọi là nhớ quê hương chung chung, hay nhớ 1 đất nước chung chung nào cả. Bạn ấy chỉ có thể gắn nỗi nhớ của mình với một gương mặt, một con người cụ thể mà bạn ấy yêu quý thôi, kể cả là quê nhà.

Chỉ một câu nói nhỏ (Em nho VietNam) của một người nước ngoài nhưng có thể tạo một ấn tượng tuyệt vời cho tôi dù chưa gặp mặt và cũng sẽ không quá kỳ vọng gì (kinh nghiệm cho thấy thế rồi).

Dẫu sao tôi vẫn khấp khởi mong sớm được gặp X. Tôi đã hẹn chị ấy tuần sau rồi.

Đúng lúc đó, Bài hát "Giấc mơ trưa" của Giáng Son vang lên trong Itunes, làm lòng tôi hiu hắt nhớ...

Em nằm em nhớ
Một ngày trong veo
Một mùa nghiêng nghiêng
Cánh đồng xa mờ
Cánh cò nghiêng cuối trời
Em về nơi ấy
Một bờ vai xanh
Một dòng tóc xanh
Đó là chân trời
Hay là mưa cuối trời
Và gió theo em đi về con đường
Và nắng theo em trên dòng sông vắng
Mùa đã trôi đi những miền xanh thẳm
Người đã quên đi những lần em buồn
Từng dấu chân xưa trên đường em về
Giờ đã ra hoa những nhành hoa vắng
Người đã đi qua những lời em kể
Này giấc mơ trưa bao giờ em về?
Một tiếng chuông chùa
Này giấc mơ trưa bao giờ em về?
Một giấc mơ vắng



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét