Những người trong cùng đội ngũ, hàng ngày coi nhau là đồng nghiệp, lúc team building ngà ngà thì gọi nhau là đồng chí thì vẫn không hề đảm bảo đã cùng chí hướng thật. Những người dưng với nhau, quý nhau, thậm chí còn khác nhau về quốc tịch, màu da, thì lại có thể lúc nào cũng sát cánh để cùng đi bên nhau. Đời thật khó lường.
Chuyện là thế này. Tôi sang xây dựng văn phòng Osaka để phát triển hơn nữa business của công ty, mang lại giá trị hơn nữa cho khách hàng và cũng là phấn đấu vì một sự hưng thịnh hơn của nhiều kỹ sư trẻ VN. Hiện có 5 người thôi nhưng thực sự tôi vẫn chưa tìm được sự đồng nhịp. Tôi muốn anh em gặp mặt nhiều hơn, chia sẻ giúp nhau hơn, phấn đấu đẩy mạnh sự phát triển lên hơn.
Lần đầu gặp mặt sau giờ làm, khi mọi người từ các khách hàng quy tụ về, kết lại rất hả hê sau bữa team building ăn thịt nướng, cánh gà nướng ở 1 quán quen thuộc ở shotengai. Tôi vui mừng vì mình tìm được các đồng nghiệp mới nhiều kinh nghiệm trên nước Nhật.
Bẵng đi một thời gian phải về nước, khi quay lại đây, tôi định nhóm họp lại đều đặn hàng tuần. Thật đáng buồn khi tôi được nghe kể lại thế này:
B: Thứ 6 này về văn phòng họp team Osaka anh nhé.
A: Đi về văn phòng thì chi phí có được thanh toán không em? (chỉ ~ 300 Yen, i.e 15000 VND).
B: Có anh ạ. 6.30 tối anh về văn phòng họp nhé.
A: Anh đi họp thế là ngoài giờ có được tính là tiền làm thêm giờ không em?
B: (biết nói gì nữa đây...)
(A là một kỹ sư phần mềm khoảng 5 - 7 năm kinh nghiệm, B là một em gái admin mới ra trường)
B tâm sự với tôi rằng em thấy buồn hẳn và không muốn nói thêm gì nữa. Em ấy không hiểu vì sao con người ta có thể chăm chăm kiếm tiền đến vậy (mà có nhiều nhặn gì đâu) mà quên đi sự đóng góp xây dựng công ty lớn mạnh hơn. Em bảo tôi rằng, lần trước về họp chỉ vì bữa ăn ngon của team building đấy thôi anh ạ.
Chuyện thật như đùa. Tôi cầu mong rằng đó là sự vui tính cuối giờ làm thôi. Tôi cũng chẳng biết giải thích gì với em gái nhỏ! Đồng chí hướng là như vậy đấy... Cũng là người Việt Nam, cũng đi sang Nhật làm kiếm tiền nhưng sao lại khác nhau quá vậy.
Nhớ lại bài thơ "Đồng chí" của Chính Hữu chúng tôi được học cách đây gần 15 năm. Còn đâu những san sẻ ngày đó nữa...
Quê hương anh nước mặn đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
Súng bên súng, đầu sát bên đầu
Đên rét chung chăn thành đôi tri kỷ
Đồng chí!
Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.
Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,
Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.
Áo anh rách vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá
Chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!
Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét