Càng gần cái đích ta mong
Càng xa cái chốn mà lòng ta yêu
(Đoàn Thị Lam Luyến)
Hai câu thơ trên gợi nên nhiều hình ảnh trong tôi về Kyoto. Giờ đây đã gần 2h sáng rồi. Thế là thêm 1 đêm nữa ở lại Kyoto để hôm sau đi gặp khách hàng sớm. Trong căn phòng khá tiện nghi của khu nhà パルハルミ, tôi lại lãng du và ngập ngụa trong kỷ niệm ở đây. Tôi tự hỏi, không hiểu mình đang đi kiếm tìm cái gì ở đất nước Mặt Trời mọc này? Tiền? Danh vọng? Hạnh phúc? hay là trải nghiệm mới? Tự vấn lại thấy mình dường như cái gì cũng có 1 chút và cái gì cũng thiếu 1 chút nhỉ?
Tôi đã quyết định mình phải đi, phải học và phải trải nghiệm bằng thực tế cuộc sống ở Nhật, thế thôi. Tôi không muốn bị trói buộc trong bất cứ thứ gì sẵn có hay có sẵn, càng không muốn bị trói buộc bởi ngay chính những suy nghĩ quẩn quanh, lởn vởn trong đầu của mình. Tôi luyện được "thần kinh thép" là thứ tôi cần để đi qua những ngày mệt mỏi này. Tôi không muốn phụ thuộc và sẽ không phụ thuộc. Tôi cần tự do của tôi. Con đường trước mắt vẫn còn dài, tôi sẽ vẫn đi, vẫn đôi lúc loanh quanh luẩn quẩn, nhưng chắc chắn rằng một điều luôn đúng là tôi sẽ không dừng bước...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét