Đầu óc lại loạn xị ngầu. Đúng là cái ngày 6 đường biorhythms chụm lại và đi xuống đáy hình sin. Vừa từ sân bay quay về, đã kịp tiêu một đống tiền vào máy ảnh vì cứ nghĩ nó quan trọng vì sẽ giữ lại những kỷ niệm như những ngày qua với ông bà bên Nhật này.
Những lúc một mình, những lúc "côi cút" nhất, những lúc không có ai bên cạnh để nhìn, để nói chuyện, thì chính là những lúc tâm hồn - soul - mới lên tiếng. Những lúc xa nhà, mới hiểu soul được nuôi dưỡng và thử thách bằng những suy nghĩ về nhau, nghĩ tới nhau hơn là sự gặp mặt hàng ngày, cái nhìn, lời nói hay video, voice và text chat. Càng sử dụng các phương tiện số trong liên lạc, càng khẳng định khoảng cách là có thật. Có lần tôi đã nói, tôi không sợ khoảng cách, tôi chỉ ghét sự tồn tại của khoảng cách mà thôi.
Nghĩ về nhau càng nhiều rồi cũng nghĩ về bản thân mình, thấy nghiệm ra được nhiều điều. Hy vọng các tâm hồn vẫn đang còn nhiều những liên kết phi vật chất như ý nghĩ về nhau, nghĩ cho nhau, thế vào vị trí của nhau mà nghĩ. Again, souls need thoughts, not views, talks and text chats.
Topic nay buồn nhỉ anh nhỉ, nhưng có nhiều điều cần phải suy nghĩ....
Trả lờiXóa