Nhanh thật, thế là 18 ngày trôi qua với mình cũng như với các cụ quá nhanh. Hôm nay, mình đưa bố mẹ ra sân bay về nước.
Chia tay lúc nào cũng bịn rịn, rưng rưng, dù cũng sẽ sớm gặp lại. Hy vọng bố mẹ đã có những kỷ niệm vui và đáng nhớ ở Nhật Bản với con trai mình. Cả một đời vất vả, chăm lo cho con cháu, có lẽ bây giờ các cụ mới được đi chơi du lịch nước ngoài theo đúng nghĩa. Tiếc là mình không có nhiều ngày nghỉ để đi cùng các cụ hơn nữa. Mà thực ra, các cụ sang, mình cũng mới có được những bữa cơm gia đình ngon không thể quên được.
Giờ đây, quay về với căn phòng 1 mình, thấy trống vắng và nhớ nhớ đến tiếng nói chuyện rì rầm, người ra, người vào của 2 cụ. Hình ảnh cụ ông uống trà, cụ bà nấu bếp cứ đọng lại mãi trong tâm trí, như vẫn còn đâu đây trong căn phòng nhỏ... Tôi muốn chạy ra bếp xem bà trổ tài món gì? Cụ ông đi siêu thị mua đồ ăn làm sẵn của Nhật là món gì. Các cụ sang, cái bếp nó mới hoạt động, chỗ ở nó mới đúng nghĩa là nhà (home), thay vì phòng trọ.
Bây giờ, bố mẹ chắc cũng đang trên nửa đường bây về đến Hà Nội. Lúc gần không sao, lúc này thì mới thấy việc mình đã đang phải hy sinh gì cho công việc, cho tham vọng công việc, hay cũng chính là cho cái tôi cá nhân. Lớn quá, có đáng không?
Chúc bố mẹ bình an, luôn khỏe mạnh, khi nào rảnh con lại dẫn đi chơi đây đó nhé. Con đang nhớ 2 cụ lắm. Con đã nhắn tin cho Mai để khi 2 cụ về đến nhà thì sẽ vào mạng báo cho con yên tâm nhé.
Doc bai viet nay cua anh roi tu nhu khong biet den khi nao moi lam duoc giong anh, dua bo me sang Nhat mot chuyen
Trả lờiXóa