Tôi đến với Okinawa của Nhật vào trong một chuyến di hiếm hoi vào thứ 6, thứ 7 (ngày 19-20.June.2009) cùng với 5 người khách hàng nữa theo lời mời cuả văn phòng phát triển tỉnh Okinawa và trung tâm quyền lực thành phố Nago, thành phố lớn nhất Okinawa (trước đây tôi cứ tưởng thủ phủ Naha của Okinawa mới là thành phố lớn nhất).
Không mang máy ảnh chuyên dụng đi như mọi khi nên báo ảnh lần này tôi dùng hoàn toàn bằng chiếc máy điện thoại di động SH906iTV mà thôi.
Okinawa như từ điển của Nhật giải thích là " chiếc dây của biển mở" (rope in the open sea). Có lẽ bởi vì thực chất Okinawa là một tập hợp 57 đảo lớn nhỏ (41 đảo có người sinh sống và 16 đảo hoang) nối dài từ đảo chính Japan đến Đài Loan. Okinawa là địa phận duy nhất thuộc Nhật Bản có khí hậu cận nhiện đới nên đã trở thành 1 điểm đến du lịch nghỉ hè của người Nhật, như 1 Hawai thứ 2 vậy. Tuy nhiên, chưa có nhiều khách nước ngoài đến đây, ngoài quân đội Mỹ và gia đình của họ.
Chuyến đi là một chuỗi những ngạc nhiên đầy thú vị. Đặt chân đến sân bay Okinawa, là một không khí nhộn nhịp của một hòn đảo du lịch với nhiều màu sắc sặc sỡ của những chiếc áo sơ mi đặc trưng Okinawa. 11.00 , chúng tôi đến sân bay Naha, Okinawa. Đánh xe ra đón đoàn tại sân bay là Miss Okinawa (thực ra đón đoàn bên cạnh :D) và 2 thành viên của văn phòng phát triển Nago city.
Sau đó chúng tôi được đưa đến văn phòng tỉnh trưởng nằm tại thủ phủ thành phố Naha sầm uất, thủ phủ của Okinawa. Đón chúng tôi là bà phó tỉnh trưởng tại một cơ ngơi bề thế của văn phòng tỉnh, một tòa nhà to lớn và hiện đại giống như một tòa cao ốc của một công ty đa quốc gia hàng đầu thế giới phải mơ ước. Bà tỉnh trưởng đón tiếp chúng tôi nhẹ nhàng trong 30 phút và mong muốn nhiều công ty IT đến tham gia xây dựng tỉnh.
Sau 30p chào hỏi, nói chuyện, chúng tôi được NDA (Nago Development Authority) đưa đi ăn trưa tại một quán ăn tương đối sang trọng. Điểm đặc biệt là tất cả giấy bao đựng đũa được sử dụng lại để gấp thành những con thiên nga tuyệt đẹp trang trí lối vào của nhà hàng:
Sau bữa trưa, chúng tôi lại rong ruổi hơn 1 tiếng đồng hồ di chuyển đến các trung tâm IT (IT park) của thành phố Nago. Chặng đường rong ruổi là những đại lộ, đường cao tốc vắng vẻ, di từ đảo này sang đảo khác qua rất rất nhiều cây cầu lớn nhỏ nối chúng lại với nhau.
Trời hơi mưa lất phất cho đến khi chúng tôi đến được mirai kan, là các khu văn phòng cho các công ty IT đến thuê và lập trụ sở. Đến giờ đã có 3 Mirai Kan rồi. Giá thì tuyệt với, rẻ chỉ bằng 50 - 70% thuê văn phòng tương tự ở Việt Nam và bằng 20 - 25% của văn phòng ở Osaka và Tokyo.
Bên trong:
Bên ngoài:
và nhìn ra biển (thật là một trụ sở làm việc lý tưởng):
Sau khi làm việc với ban quản lý khu công nghiệp IT Nago, chúng tôi quay lại văn phòng thị trưởng thành phố Nago. Lúc này cũng đã khoảng gần 5.30. Tòa nhà thị chính thành phố Nago cũng rất đặc biệt, nghe nói được chọn từ một nhà thiết kế nổi tiếng, đặc biệt rất mát, ko hề cần dùng đến điều hòa trong mùa hè nóng nực ở Okinawa.
Tiếp chúng tôi là vị thị trưởng, người đậm đà, giống kiểu anh Hai Lúa. Ăn nói, cách cư chỉ cũng rất chất phác. Nói chuyện một lúc, ông lôi makegai (là một loại sò xanh ở biển Okinawa) để ăn sống và bia nhãn hiệu truyền thống Orion của Okinawa. Đặc biệt, hứng lên, ông còn bảo nhân viên lôi cả Awamori, một loại rượu nấu từ gạo, nặng 430C như rượu lúa mới Việt Nam. Đang trong giờ làm việc, ngay tại văn phòng thị trưởng, chúng tôi cảm nhận được sự chân quê của ông. Jie Chang, cậu CEO người Trung Quốc, ở Nhật hơn 19 năm, từ khi 18 tuổi đã sung sướng hết sức, "bốc" lên cùng với ngài thị trưởng. Phải nói quan hệ chính quyền, chính trị, etc, dân Tàu bao giờ cũng quá sành sỏi và ngọt ngẽ.
Ngài thị trường và Chang:
Con sò makegai cực ngon, ngọt và thơm khi ăn sống, chỉ cần cầm cái vuốt gai của nói rút ra, ăn thịt, bỏ vuốt là xong:
Được hơn 1 tiếng chuyện trò rôm rả, chúng tôi xin phép ra về và đi ăn tối. Vị thị trưởng hẹn sẽ ra gặp sau khi giải quyết xong một số công chuyện.
Bữa tối là món thịt lợn nướng, rất đặc trưng cho Okinawa (ở Nhật rất ít ăn thịt lợn, khác với Việt Nam)
Cho đến giờ, ai trong đoàn dù người Nhật, Việt, Hong Kong hay Tàu đều cho rằng, Okinawa như là một đất nước khác hẳn không hề giống Nhật một chút nào.
Sau đó, ngài thị trưởng đến vào gọi đi tăng hai, karaoke ở 1 nhà hàng đặt riêng, cũng rất ấm cúng, như kiểu gia đình chỉ với 2 bà chủ quán vui tính, chiều khách. Chúng tôi hát say sưa đến đêm mới tan:
Ngài thị trưởng và các trưởng ban cũng hát nhiều, về Okinawa, về tình yêu của họ với Okinawa mà họ gọi thân mật và trìu mến với cái tên Uchi-na (uchi: nghe như là ngôi nhà). Thật thân thương. Vị thị trưởng còn đích thân tặng mỗi người chúng tôi 1 chai Awamori to đùng 2 lít. Khổ 2 bạn NDA lại phải khệ nệ mang ra xe và hôm sau cũng chở ra đến tận sân bay cho chúng tôi.
Okinawa còn nổi tiếng với những con sư tử biển Shisaa (còn gọi là guardian lion-dogs), nhân vật huyền thoại mà đâu đâu cũng có.
Cổng nhà hàng:
Thảm cỏ khách sạn:
Trong tủ kính cửa hàng:
Bê biển giá cửa hàng ăn:
Gần 1h đêm, chúng tôi mới check-in khách sạn ven biển. Nghỉ lại khách sạn, sáng dậy sớm bật TV và tôi được xem kênh tiếng Anh toàn bộ AFN (American Forces Network) phát như 1 trong những kênh truyền hình quốc gia ở đây. Chủ yếu là xào nấu từ các kênh cable quốc tế + với 15 phút 1 quảng cáo tuyển quân và đề cao các tấm gương quân nhân Mỹ thành công. Một kiểu nhồi sọ rẻ tiền như thời xưa tôi vẫn thấy ở quê nhà. 10h sáng hôm sau, chúng tôi được đưa đi thăm thành phố và khu viện hải dương học Okinawa (Aquarium). Có nhiều loài cá được nuôi và trưng bày ở đây:
Tại viện hải dương học, Tôi và bác Iruka-san (khách hàng ruột, bản thân từ Iruka cũng đồng âm với từ cá heo) đứng trước một hình trưng bày về não bộ của cá mập và cá heo:
Đại ý nói lên là cá mập "ngu" hơn cá heo do não bé hơn rất nhiều lần trong khi cơ thể thì to hơn nhiều lần. Não Iruka, chiếm 1.2% so với trọng lượng cơ thể, trong khi ở người thì hình như là 3% gì đấy. Iruka-san cứ cười cười mãi bảo theo kiểu, não tao ít, nên tao hạnh phúc :D
Sau bữa trưa ở khách sạn The Terrace hàng đầu của Okinawa (nơi mà hơn 8 năm trước, hội nghị nguyên thủ quốc gia G8 được tổ chức ở đây), chúng tôi được đưa về con đường mang tên Quốc tế (Kokkusai dori) để xem và shopping. Tôi mua 3 chiếc áo hoa hoét ở Okinawa làm kỷ niệm. Hàng Nhật nên đắt lòi, 3 chiếc hết tầm 2 Man Yên (gầ 4 triệu VND). Mấy bác đi cùng, hầu hết cũng mỗi người 1 cái.
Khách sạn The Terrace:
Một góc phố Quốc Tế:
Cuối cùng là món Umibudo, một loại rong biển, ăn sống nhưng như là trứng cá treo trên cành cây ấy. Tôi và bác shacho của SharedWin cùng mua một gói về ăn. Khi nhậu cũng thất rất ngon:
Còn đây là 2 trong 3 chiếc áo hoa hoét tôi mua. Mặc rồi, mát mẻ lắm.
Hơn 11h giờ đêm mới về đến Osaka trong khi tưởng hơn 10h là về. Lý do là ngồi chờ tàu ở sân bay Kansai một lúc thì mới có thông báo hủy mọi chuyến tàu từ KIX về Osaka do có người tự tử ở Ottori. Thế là lục tục làm thủ tục ra khỏi ga ở KIX, bắt xe bus rồi taxi về nhà.
Túm lại chẳng biết đi làm hay đi chơi nữa nhưng mấy bác khách hàng hả hê lắm. Bảo Nghĩa đi nên các cụ mới tổ chức đi được như vậy.
Đầu tuần sau, nhận được hồ sơ mời tham gia hiệp hội user, tiêu tiền cho IT của 1 công ty danh tiếng ở Nhật từ bác đi cùng trong đoàn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét