Khoảng hơn 22.00h, tôi rời nhà mấy em BSE của Nissen ở Nishiooji, Kyoto đi ngược về Osaka. Một mình bước đi trên con phố nhỏ dưới cơn mưa bụi, lặng lẽ ra ga tàu. Vừa đi, vừa miên man suy ngẫm về chuyện Boo post trên nghegiamdoc.com "Sống là không chờ đợi". Liệu còn gì mà tôi chưa làm hết mình, còn gì tôi chưa sống hết mình mỗi ngày qua, có gì mà tôi "đánh mất" và "nhặt được" trên chặng đường mình đi hay không? Câu chuyện ấy viết rằng "Đừng bao giờ giữ lại một cái gì để chờ dịp đặc biệt cả... Mỗi ngày sống là một dịp đặc biệt rồi..."
Cuộc đời con người, có nhiều quyết định đúng, có nhiều quyết định sai. Rồi có những cái lấp lửng giữa cả 2 nữa, mà không thể minh bạch được đúng hay sai. Ngoài ra, cũng còn theo chiều thời gian nữa. Tôi nhớ lại những cái vốn rất sai của mình bây giờ lại có điểm quá đúng.
Chợt thấy mình lẻ loi. Mưa dần rơi nặng hạt cũng chẳng buồn dương ô lên nữa. Con đường nhỏ len lỏi trong khu dân cư, không một bóng người, trời khuya không một ánh đèn cửa sổ, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ vài ngọn đèn đường lưa thưa và vừng sáng từ các máy bán nước uống tự động. Đôi giày sũng nước mưa từ chiều nặng bên tay xách, tôi bỏ nốt đôi dép mà mấy em đồng nghiệp đưa cho, chân không rảo bước. Nước dưới chân mát lạnh, không hề gây khó chịu mà chỉ giúp nhanh bước hơn ra sân ga.
Thông thường, ở một thành phố xa lạ, nếu cuối tuần trời mưa thì cũng có nghĩa là ông trời muốn giam bước chân người onsite xa nhà, chỉ vào mạng, ngủ vùi đầu, xem TV hay viết blog thôi chẳng hạn... Sau rất nhiều lần thành công, lần này, ông ấy đã thất bại vì mình "sổng" từ tối thứ 6 xuống Kyoto đến Chủ Nhật mới về. Và vì thế, mưa Kyoto cứ luấn quấn bước chân, dò hỏi xem "anh buồn à?", "anh muốn gì à?"
Ừ. Thì tôi buồn, nỗi buồn của một kẻ hành khất nghèo đói, kiêu ngạo cố tỏ vẻ không còn cần gì nữa, không muốn gì nữa.
Ừ. Thì tôi lại muốn rồi. Mâu thuẫn chưa? Tôi muốn có ai đó cùng đi trong mưa Kyoto. Cùng sánh bước trong ướt lạnh, chân không giầy, dẫm nước, miễn là bàn tay còn ấm. Tự hỏi mình, khi như thế, có còn cần đi tiếp ra sân ga nữa không đây? Bất chợt nhận ra, trong muôn vàn hạt mưa bụi bay bay, táp vào mặt, có giọt âm ấm đọng lại.
Văng vẳng trong đầu, câu hát vu vơ, lúc mờ lúc rõ của một người bạn thân ôm đàn guitar, ngân nga đêm nào. Có những lúc, nỗi buồn khi cô đơn làm người ta vui.
Bước Chân Lẻ Loi
(Nguyễn Hà)
Từng ngày trên phố bước chân anh lẻ loi
Giờ em đến chốn mờ xa nhạt bóng mây
Nơi chân trời không ngày tháng phiêu du quên đường về
Đặt tên dấu chân em trong đời tôi.
Giọt mưa kia đã xóa tan bóng hình em
Còn đây nước mắt hòa chung niềm nhớ nhung
Trên con đường xanh màu lá đã quen dấu chân người
Lẻ loi bước chân anh đi về đâu.
Chơi vơi anh bước qua mau con đường xưa
Nơi ta đã có những ngày vui
Bao nhiêu ân ái xin cho theo ngàn mây
Miên man câu hát khẽ gọi em.
Tiếng mưa buồn hoang lạnh quá cô đơn anh khóc thầm
Lẻ loi bước chân anh trong chiều mưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét