Có một người vợ, vào đọc blog của chồng, thấy viết về chuyện trao đổi công việc giữa chồng với một cô bạn thân cũ học thời đại học, thế là có chiến tranh (sẵn có mồi lửa khác từ mấy hôm trước rồi mà). Chiến tranh qua skype, qua email và qua cả blog nhật ký nữa. Anh lẻ bóng còn em buồn thảm. Anh có "Đêm Kyoto" thì tôi đưa "Dạ khúc" Hà Nội. Có người nói rằng còn GHEN là còn yêu, còn ràng buộc. Xuân Diệu cũng từng viết:
Thôi là hết hờn ghen và giận dỗi
Được giận hờn nhau sung sướng biết bao nhiêu
Hy vọng còn được sung sướng dài dài, có khác nào đời có thêm chút gia vị, ăn phở Nam Định được thêm 3 thìa tương ớt cay xè, đỏ cả bát nước dùng. Chết rồi, lại chót dại đụng đến từ PHỞ nhạy cảm rồi. Tôi thích ăn cay và ăn được cay. Ấy nhưng, có lần vào công tác trong Sài Gòn, tôi bỏ nguyên bát* vì chót tay cho cay quá. Kiếp tù binh, bị thương thì phải dùng urgo tình yêu vá lại. Tiếc là tim vẫn còn có sẹo, nhưng như thế mới là một trái tim đẹp.
(*) Đấy là bốc phét thôi vì thực ra phở (hủ tiếu) trong Nam hôm đó vị ngọt quá, ăn không quen, cho ớt vào vẫn không ăn được. :D
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét