Chủ Nhật, tháng 6 22, 2008

Hòa bình và chiến tranh...


Chuyện mấy hôm trước, hôm nay mới kể. Giật tít một cái cho oai.

Bạn tôi làm về NGO cho các vấn đề hữu nghị quốc tế, một công việc làm tâm hồn con người ta cao cả lên rất nhiều. Có lần bạn ấy trao đổi với tôi làm thế nào để giới thiệu về hòa bình ở Việt Nam cho các em học sinh Nhật Bản. Hơi bất ngờ vì mình có bao giờ biết gì về những yêu cầu như vậy đâu. Tuy nhiên, chúng tôi cũng nhanh chóng có được 2 hướng tiếp cận  (bây giờ, tự tôi bịa tên cho dễ phân biệt nhé :D)

01. Truyền thống:
Kể về những gì còn lại của chiến tranh, những di chứng để lại cho con người trong thời bình và nỗ lực để "vượt lên số phận" như vậy. Kiểu ôn nghèo kể khổ vốn vẫn là truyền thống của người Việt Nam rồi.

02. Hiện đại:
Chẳng kể bất cứ gì, giới thiệu những nét đẹp của ngày nay tại Việt nam dưới các góc độ nhìn. Các em học sinh sẽ cùng tham gia, mong rằng các em ấy cảm nhận một điều "người VN yêu chuộng hòa bình lắm".
Chúng tôi nhanh chóng phát triển hướng 2 này ra thành các bước nhỏ hơn và theo hướng sử dụng nhiều tư liệu tìm được trên Internet.

+ Giới thiệu góc nhìn về hòa bình tại VN thông qua con mắt trẻ thơ. Đó là các bức tranh dự thi về đề tài Hòa Bình của các em bé Việt Nam.

+ Giới thiệu slideshow về các hình ảnh nụ cười của con người Việt Nam trong cuộc sống vất vả hàng ngày, sẽ không tìm thấy dấu ấn của chiến tranh ở những nụ cười đáng yêu đấy nữa đâu, dù cuộc sống còn bộn bề vất vả.

+ Chọn 2 bài hát, 1 là thời chiến, trường phái cách mạng kiểu nổi tiếng ở các quán karaoke như "Tình ca", "Chiếc gậy Trường Sơn", etc, 1 thời bình về làng quê kiểu như "Quê Tôi", "Giấc mơ trưa"... Các em sẽ tự nghe, tự cảm nhận và tự phát hiện về chiến tranh và hòa bình thế nào ở Việt Nam, trước đây và bây giờ.

+ Chọn bài hát Bonjour Việt Nam, Phạm Quỳnh Anh với giọng hát mượt mà,  nội dung bài hát sẽ được giải thích cho các em để thấy cảm nhận của một người nước ngoài về Việt Nam trong sự giằng xé về thông tin của hòa bình và chiến tranh thế nào, người chưa từng đến Việt Nam và chỉ có thể biết về VN qua các câu chuyện kể...

Bạn tôi chắc phải vất vả lắm để có thể chuẩn bị được các thông tin và làm được chương trình cụ thể theo các ý tưởng cơ bản như trên. Tôi thì đi chơi bóng chày dưới Kyoto. Kể ra cũng hơi vô tâm.

Lần hỏi thăm sau đó, tôi còn bất chợt nghĩ ra việc giới thiệu được cho các em kỷ vật chiến tranh được "hòa bình hóa" thì còn tuyệt vời hơn nữa. Tôi rất ấn tượng với chiếc lược chải đầu làm từ mảnh vỏ bom. Những chiếc lược xinh xắn, gọt giũa bằng trái tim của những anh lính trẻ giữa những chặng đường hành quân, gửi tặng người yêu như lời hẹn ước về một Hòa bình tái ngộ. 

Quả là khó để có thể thực hiện được. Nhưng tôi chỉ có thể làm được như vậy cho chương trình đầy ý nghĩa của bạn mình. Thầm chúc bạn tôi thành công.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét