Trời Hà Nội năm nay ẩm ương. Trưa nắng gắt đôi tiếng lên như gắng gượng yếu ớt sưởi ấm quả địa cầu vốn đã lạnh lẽo.
Giáng sinh năm nào, tiếng nói, tiếng cười líu tíu. Miss you so much, boys! You are my reason to live on! (https://www.youtube.com/watch?v=0cAZlgE9r3E)
Giáng sinh năm nào, tiếng nói, tiếng cười líu tíu. Miss you so much, boys! You are my reason to live on! (https://www.youtube.com/watch?v=0cAZlgE9r3E)
Giáng sinh năm nay lạnh lẽo đơn lẻ, chỉ tâm tình với quả bóng hơi có in dòng chữ "tự trọng" bị bơm căng, chỉ chực nổ tung.
À cũng còn cái bóng nữa!
Cả ngày ngoài ánh sáng, cái bóng đẹp hoàn hảo lắm. Nó luôn bám dính và song hành ngay sau bạn.
Cả ngày ngoài ánh sáng, cái bóng đẹp hoàn hảo lắm. Nó luôn bám dính và song hành ngay sau bạn.
Nắng giữa trưa, cái bóng sẽ không còn che chắn, lót đường, bọc hậu cho ai được nữa. Có khi chỉ là 1 viền mờ bị dẫm đạp dưới bước chân đi, cũng chẳng đủ bao bọc chính bạn ấy.
Tối về, chỉ còn lại một thực tại rách nát, han rỉ, bóng đã đi đường bóng rồi.
Tối về, chỉ còn lại một thực tại rách nát, han rỉ, bóng đã đi đường bóng rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét