"2 mẹ con chụp ở cảng Kobe-Nhật Bản"
Hôm nay, 10.05, chủ nhật thứ 2 của tháng 5, ở Nhật Bản có kỷ niệm một ngày dành cho các bà mẹ. Đến hơn 30 tuổi rồi mới thấy thấm và cảm nhận được cái công lao và sự nhẫn nại của mẹ. Đúng là con cái khi còn trẻ chỉ có thể nghĩ forward chứ ít khi nghĩ backward lại những gì bố mẹ đã giành cho mình.
Nhớ thủa bé, ngỗ nghịch, bố đi công tác, đòi bỏ nhà ra đi trong đêm với cái cặp sách và bức tranh chủ đề "cắm trại hè" chỉ vì giận dỗi gì đó với mẹ. Mẹ đã phải vất vả đuổi theo đi tìm, gọi um cả công an phường theo đến tận p.Cầu Dền thì "tóm lại" được đang đi phăm phăm về phía bờ hồ.
Biết bao nhiêu lần, sau khi mình bị bố mắng, đánh đòn, mẹ lại ôm vào lòng, khuyên bảo, che chở. Chỉ có mình láo, hay coi thường mẹ là người cổ điển, không thức thời. Nhưng hỡi ôi, tình cảm mà các bà mẹ dành cho con cái có bao giờ cổ điển, lỗi thời đâu.
2 mẹ con chụp trong thành cổ Himeji- Nhật Bản hè 2008
Ốm đau, mẹ thức cả đêm chăm sóc trong bệnh viện rồi cả về nhà vẫn thế. Trời mất điện, mẹ quạt tay cả đêm với chiếc quạt nan sờn để con ngủ ngon giấc.Giờ điều hòa chạy cả đêm mà vẫn trằn trọc mất ngủ.Lớn thế này rồi, có gia đình con con với 2 nhóc rồi, đi công tác đâu mẹ cũng lo lo xem có ăn uống đầy đủ không? có thiếu thốn gì ăn uống không? Có chịu khó nấu nướng ăn uống cho nghiêm chỉnh không? Lọ mọ làm cả ruốc thịt cho mang đi vì "nó vẫn hay thích ăn, mà để lâu cũng được". Ruốc mẹ làm ngon lắm.
Mẹ rất hay viết thư cho vào phong bì nghiêm chỉnh rồi mỗi khi con đi làm về thì dúi cho vào tay bảo đọc đi, mẹ nghĩ gì thì viết hết ra rồi đấy. Chữ mẹ xấu, viết ngoáy, khó đọc lắm, nhưng tình cảm của mẹ đâu có cần phải đọc mới hiểu được, nó hằn lên trong từng nét bút vội vàng, từng vết gấp, và từ vết sờn của tở giấy xé từ cuốn sổ ghi chép hàng ngày của mẹ. Bức thư mẹ giúi vào tay trước khi quay lại Nhật (14-04-2009)
Mẹ dặn đi dặn lại di chúc sống của mẹ là "các con sống vui vẻ tất vì con mình đẻ ra là chính, không sống vì cái gì khác cả..." . Còn mình thì chẳng hiểu đang sống vì cái gì? Có lẽ vì bản thân mình hơi nhiều. Vì khát vọng trải nghiệm, đam mê làm việc, làm giàu, đóng góp cho mình và cho xã hội chăng?
Thời mẹ, bao cấp khổ sở, ăn uống còn chẳng có đầy đủ nhưng thời gian và tình cảm dành để chăm sóc con cái thì lúc nào cũng thừa. Thời mình, mở cửa đầy đủ hơn, ăn uống chẳng còn là vấn đề thì thời gian chăm sóc con cái trở nên chỉ tính bằng phút, chẳng bao giờ đến được theo tiếng theo ngày cả.
Bao giờ mới được như cái ngày xưa...
Nhớ hồi bé, cứ lôi thư tình mẹ gửi bố ra đọc trêu. Bức thư hơn 35 năm về trước mẹ viết cho bố hay có câu: "Hai anh em mình đồng lương có hạn mà thời gian thì cứ trôi nhanh như gió". Mình hay trêu nói rằng thư tình gì mà mẹ vật chất thế ;). Mẹ cứ thẹn mãi.
Những năm bố bệnh nặng, ốm đau không đi làm được, phải nằm viện suốt, mình mẹ cáng đáng cả gia đình để con vẫn được đi học và không thiếu bất cứ một cuốn sách giáo khoa hay sách tham khảo gì để học thật giỏi. Cùng lúc, công ty mẹ giảm biên chế, là nhân viên hành chính, mẹ phải nhận làm ngay cả những việc như dọn nhà vệ sinh, cho bao con người ăn trên ngồi chốc, cười nhạo. Mẹ cặm cụi bán thêm từng điếu thuốc lá, từng cái kẹo cao su, từng cuộn giấy vệ sinh để kiếm tiền nuôi gia đình qua lúc khó khăn. Sáng nào mẹ cũng phải dậy sớm tráng trứng từ 4h sáng để 5h có thể đi lên cơ quan, bán thêm bánh mỳ ăn sáng cho mọi người cũng chỉ vì cuộc sống không may khó khăn, "họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai". Vì thế mà khi lên đến đại học, con đã quyết tâm tự đi làm kiếm đủ tiền để sống được và đi học.
Rất nhiều người cùng làm vẫn khinh thường mẹ ngày đó. Con đã là niềm tự hào của mẹ khi quyết tâm học thật giỏi lúc đó và bây giờ con vẫn sẽ cố gắng tiếp tục để mẹ không phải phiền lòng (tiếc là chưa phải lúc nào cũng vậy).
2 mẹ con ở công viên gần Himejijo.
that xuc dong.
Trả lờiXóaEm cung co mot nguoi me vat va va tuyet voi nhu vay
Chuc 2 bac luon khoe.
Cám ơn soldier
Trả lờiXóaNgười mẹ nào cũng tuyệt vời. Chỉ có những đứa con...
Đóng góp cái này nhé. Câu chuyện về "cái nút áo" ấy
Trả lờiXóa...
"Anh thân mến !
Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh.
Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.
Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9g tối anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh.
Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn : "Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được".
Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình : "Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút !". Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc Anh luôn vui vẻ và thành đạt".
Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây :
"Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết.
Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.
Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện I rắc, chuyện SEA Games...
Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân ký bán được hông con?
Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3...
Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh.
Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền.
Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.
Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Ghz
Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa.
Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ.
Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh!
Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.
Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao... "
Có bao giờ các bạn nghĩ rằng mình đã thật sự quan tâm đến ai đó chưa?
Có bao giờ các bạn đã quan tâm đến những chuyện dù chỉ là nhỏ nhặt?
Có bao giờ các bạn tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác?
Hi vọng qua câu chuyện này tôi và các bạn có thể tìm lại được những bài học về sự quan tâm mà các bạn đã lỡ đánh mất.
Hãy dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho những người người mẹ, người cha, những người luôn ở bên các bạn, luôn hướng sự quan tâm về phía các bạn mà không cần đòi hỏi điều đó từ các bạn!
Chuyện "chiếc nút áo" thức tỉnh bao người, trong đó có tôi. Thanks for posting here.
Trả lờiXóaAnh viết về mẹ xúc động quá. Được biết anh qua công việc anh đang làm (facebook và blog này). Em cũng khâm phục quyết tâm và năng lực của anh.
Trả lờiXóaChúc anh mãi thành công, mãi là con ngoan của mẹ, anh nhé.
Cám ơn. Hy vọng làm con ngoan của mẹ và cha trong thời gian về sống tại VN đây.
Trả lờiXóa