Thứ Bảy, tháng 5 30, 2009

Conficker... đến thăm văn phòng Osaka

Mấy hôm cả văn phòng quay cuồng vì có conficker đến thăm văn phòng. Vị khách này làm tốn bao nhiêu công sức, giấy mực, tiền bạc và nơron thần kinh não để giải trình.

Ông conficker đến thăm qua 2 cái USB (hoặc vốn trong nhà rồi nhưng định ẩn trốn thêm vào đó) của 2 chiến sĩ trong văn phòng và qua cái cửa mở toang của ông windows server 2003 trần trụi từ lúc xuất xưởng 6-7 năm trước.

Gần nửa đêm 26.05 thì ông conficker đến gõ cửa AD server của khách hàng 185,676 lần (một trăm tám mươi lăm ngàn sáu trăm bảy mươi sáu lần), làm 755 ổ khóa bị kẹt cứng lại.

Chiến tranh được tuyên chiến trong toàn văn phòng, người, tool, máy hòa lẫn vào nhau, đêm hôm khuya khoắt, cáu gắt, vui cười, "quần thủng đít ngồi trên bếp thịt nướng" (tạm dịch thay skype status: Put your buttocks on a hot pan with no pants in between !!!).

Bài học lớn về ISMS, chẳng cần phải học gì cũng ngấm. Coi như một vết sẹo ở tay, một vết phát đạn vào chân. Từ nay, bạn conficker đến, chắc chắn đã bị đuổi đi. Văn phòng cũng tuyển thêm vài vệ sỹ tên là symantec end point cầm khiên để khi ông conficker đến là được lệnh "tiền trảm hậu tấu".

Mưa to. Hôm nay thứ bảy mưa to. Hơn 10h lộn từ văn phòng về, mưa càng to hơn. Mưa khóc đưa tiễn bạn conficker và tiền bạc, sức lực của bao người trong văn phòng và biết bao nhiêu người ở Tokyo, Việt Nam nữa chứ. Tôi cũng gần như worn-out, đầu óc lầy ra, chẳng đánh tín hiệu điện não đồ gì cả hay sao ấy. Gần nửa đêm, cụ Cá heo còn gọi điện, nói chuyện linh tinh, nhân thể tâm sự về Conficker, cụ chỉ biết cười và nói poor you, unlucky man!

Thứ Hai, tháng 5 25, 2009

Cơm xa ...

... Những ngày yêu dấu cũ

Con đường năm xưa mưa rơi ngàn lá me buồn ...

Hôn môi xa hôn những nỗi nhớ ngút ngàn

Hôn môi xa yêu thương gởi gió bay về...

Rồi có những lúc ngồi nhớ mấy câu hát mỗi khi đi Karaoke teambuilding với nhóm dự án khi còn ở Việt Nam. Thể nào cũng có ai đó chọn và vang vang lên ca khúc này...

Giờ ngồi một mình, chợt nghe đâu đấy bên tai tiếng "hôn môi xa..." Nghe cứ vắng vẻ, quạnh quẽ thế nào ấy. Nhớ ra mấy bức ảnh chưa khoe em và 2 nhóc về các bữa ăn "hoành tráng" tự mình lủi thủi 1 mình làm trong căn phòng 1K chỉ có mỗi cái bếp điện (ko được cả bếp ga). Nổi hứng thu thập lại để lưu lên picasa. 

Phải nói cơ hội sống một mình bên Nhật được tự làm ăn cơm nhà chén là hiếm lắm vì suốt ngày tối mù mịt mới về, chưa kể đi khách suốt, ăn ngoài tiệm. Rồi cả dọc Tenjimbashi hấp dẫn toàn quán ăn ngon, kể cả trong những khi cuối tuần nữa vẫn tấp nập. Ở hoàn cảnh đó, ăn cơm khi xa nhà, cũng trở nên hiếm hoi và lãng mạn như được hôn môi xa ấy. Mà ở cái xứ đắt đỏ này, hôn cơm xa thì tạm được chứ hôn môi xa làm sao đủ tiền mà đú cho được.

Một năm rồi sang Nhật làm việc, mới tự đi mua gạo 2 lần, mỗi lần 2 kg. Lần này, quay về Nhật sau chuyến công tác VN được cả tháng rồi, hôm nay mới cắt cái túi gạo mới mua đong nửa chén gạo đầu tiên nấu... cháo... vì thèm cháo (ở Nhật ko thấy bán món cháo rong như ở VN, cũng chẳng có quán chỉ bán cháo mà vào ăn được.). Lọ mọ trên công ty đến hơn 8.30 tối thứ 2 mới về, mua tý thịt băm, cho vào nấu cháo luôn:

Tính về màu sắc là ổn. Về protein mà ông bạn già BinhBT hay đặt ra làm tiêu chuẩn chọn món... cũng ổn luôn. Nhìn mặt bằng từ trên xuống, tương đối hấp dẫn:

Cuối tháng trước, thảnh thơi khi xong việc ngày cuối cùng để bắt đầu bước vào kỳ nghỉ dài Golden Week cũng đã tự làm bữa rất "hoành". Có cơm trắng, trứng "xào", canh rau, cá hộp, ớt hộp và ruốc mẹ làm cho. Xanh - đỏ - trắng - vàng - nâu đủ cả. Về mặt dinh dưỡng, kết luận là đủ chất. Nếu tách theo chiều âm (dưới nước) và dương (trên cạn) thì cũng coi như có cả cá, gà và lợn rồi... :D 

Quên mất là có ly rượu umeshu dẫn đường (trong cái cốc kẻ sọc ấy), như các cụ ở quê nữa chứ:

Hôm khác thì có bát ramen nào hoành tráng hơn bát 3 trứng - 3 xúc xích này không nữa nhỉ?

Hình chiếu cạnh:

Và hình cắt mặt bằng:

Còn đến hôm chủ nhật thì bày trò ngồi nhậu một mình. Chạy ra siêu thị mua 1 gói udon tươi về làm thành món chính. Mực nhảy làm món mồi, cộng lạc "mốc" 100 Yên đi cùng ly umeshu rock quen thuộc. Quá tươm:

Cận cảnh món chính. Trông cũng khá pro:

Món nhậu làm tõm 1 ly umeshu nhanh chóng:

Còn đây là "thuốc chống mất ngủ" (umeshu rock):

Hôm nào làm mấy pô bữa sáng thanh đạm, sandwich kẹp, cafe phin sữa đá và đọc báo Nikkei bên cửa sổ nữa nhỉ...

Chủ Nhật, tháng 5 24, 2009

Indecent Proposals - Những lời đề nghị "khiếm nhã"...

Mượn tên dịch của một bộ phim Holywood nổi tiếng

Con ông cháu cha, không chỉ là ở Việt Nam...

Tôi được biết rằng ở Nhật cũng có hiện tượng con ông cháu cha. Tại một công ty lớn nhất nhì trong ngành của mình tại Nhật, mấy ông bạn Nhật của tôi phải tuyển một người vốn là con của một ông giám đốc ngân hàng mà công ty họ có quan hệ. Mấy ông bạn tôi đấy đang đau đầu không biết sắp xếp vào đâu và làm gì cho cậu con trai giám đốc ngân hàng. 

Ông giám đốc ngân hàng đó ngỏ lời nhờ, chẳng nhẽ không giúp... Cũng là lời đề nghị nhưng đúng là đau đầu phết thật.

Văn phòng Osaka thì giảm người trong khi khối lượng công việc không hề giảm, tôi với tư cách người chịu trách nhiệm thì phải căng ra, làm thêm rất nhiều việc nữa để vượt qua lúc khó khăn này.

Hôm trước, sẵn lòng nhận quyết định giảm lương 10%, để chia sẻ khó khăn với công ty. Cũng là một lời đề nghị nữa. Không hề đau đầu hay bận tâm lắm nhưng không thể nói là vui được. Lại phải giải thích với bố mẹ là lương mỗi cụ cũng sẽ giảm từ tháng 5 đi 10%. Ấy lúc khó khăn là phải thế. Nói qua skype với bố. Bố cũng thông cảm nhưng rồi lại bảo thế thì về nhà đi cho xong, con cái còn nhỏ cần có bố mẹ bên cạnh.

Hôm nay, nhận đề nghị trực tiếp từ cụ mời về làm công ty chỗ cụ (lại một công ty lớn nhất nhì trong lĩnh vực của họ tại Nhật), công việc planning và offshoring với mức lương khoảng 120 Man Yen/tháng kể cả với vốn tiếng Nhật vẫn còn phọt phẹt của mình. Nghe mà giật mình, hỏi lại là cụ định trả lương tôi part-time làm cho cả năm à??? Cụ confirm ngay là 1 tháng đấy, và 100% thời gian làm cho công ty cụ. Họ muốn đi toàn cầu nên như vậy. Tiếng Nhật giao tiếp vớ vẩn + tiếng Anh "tương đối chỉnh chu" của tôi đủ dùng hiện tại cho họ rồi. Một lời đề nghị nữa dù chưa đáp ứng được nhưng vui vì cảm giác năng lực mình được cụ đánh giá cao (hơi quá so với thực tế :D)

Vội lảng đi chuyện khác, hứa tìm 1 người phù hợp hơn cho cụ. Kể chuyện bị giảm lương 10%, cụ chia sẻ lắm. Ừ khó khăn mà. Nhưng cụ bảo nếu tao đi công tác nước ngoài, như sang Việt Nam là tao được thêm 30% lương nữa. Tao tiêu xả láng, bù đắp tổn thất tinh thần xa cách. Đúng là văn minh. Quy được cả tổn thất tinh thần ra tiền. FSOFT chắc còn lâu lắm mới được như vậy, dù là trong các công ty ICT, đang giữ vị trí đương kim số 1 của số 1 tại Việt Nam về đi toàn cầu hóa.

Chỉ gỡ gạc lại với cụ bằng cách là tao nhận lương FPT Nhật Bản, không phải lương FPT Việt Nam. 

Thứ Bảy, tháng 5 23, 2009

Scottish Bar...

Lâu lắm rồi không đi bar nước ngoài. Có lẽ cũng phải kể từ những năm 2001 đến giờ mới có cảm giác vào lại một quán bar rất Anh (Scotland) như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên đến 1 quán bar cho gaijin ở Nhật. Hồi trước ở Anh, cứ tối thứ 6 là Sarah & Alex rủ đi pub uống cùng, nói chuyện linh tinh một chút rồi họ mới lục tục lên tàu về nhà.

Chúng tôi gọi là một cuộc gặp International meeting vì 4 người có business link với nhau: 1 Nhật, 1 Việt, 1 Ấn Độ và 1 Trung Quốc. Hẹn đúng Hanakin (tạm hiểu là Happy Friday) để gặp nhau. Kể cũng hơn 1 năm rưỡi rồi chưa gặp Kumar, cậu PM người Ấn.

Điểm hẹn ở Osaka, chị người Trung Quốc không đến được, chỉ còn 3 chúng tôi đến 1 quán bar Scotland trên tầng 6 của 1 tòa nhà trong Shotengai ngay gần cạnh ga Osaka.

Chúng tôi uống khá nhiều, (tôi là 2 ly umeshu tăng 1, 2 shot of B52  + 1 gin & tonic cho tăng 2) nhưng không thấy say lắm và nói chuyện đủ thứ, từ công việc hiện tại, văn hóa Mỹ, Ấn, Nhật, Việt Nam ... Thật vui vẻ. Chúng tôi dùng mix-up giữa tiếng Anh, tiếng Nhật.

Kumar ở Nhật được hơn 9 năm, ở Mỹ khoảng 10 năm trước đó nữa. Trong hơn 9 năm ở đây, 2 năm cậu ấy mới về Ấn một lần khoảng 10 ngày. Cậu ấy cảm thấy religious stress khi quay lại Ấn. Hiện cậu ấy đã mở công ty riêng tại Nhật được mấy năm rồi và chuyên cung cấp dịch vụ Program/Project Management cho các dự án trong ngành IT.

Quán bar cũng khá đặc biệt, hầu hết là gaijin, mắt xanh, tóc vàng... càng muộn thì càng có thêm nhiều người Nhật (girls) đến để vui chơi và học tiếng Anh.

Ra về, 3 chúng tôi hẹn có dịp gặp lại nhau trên Tokyo hoặc ở Osaka lần nữa.

Bổ sung để nhớ địa chỉ (mới mò được trên web):

(tên quán lúc đó là Scottish Bar nhưng nằm trong nhóm Irish bar ở Osaka với tên là "The Blarney Stone")

http://www.the-blarney-stone.com/

Làm khổ tôi và mấy người bạn đi tìm mấy lần liền không được. Bây giờ thì okie rồi.

Thứ Năm, tháng 5 21, 2009

[Archived Video] FLI & motorcycle

Đây vốn là sở thích đi xe phân khối lớn của mình. Nhân tiện "chơi xe" thì tìm hiểu và chia sẻ thông tin với mọi người trong cùng công ty luôn. Hồi đấy FLI mới có và thiếu người trình bày, mình xung phong làm 1 bài (bài thứ 2 thì phải, bài đầu là của anh DatPP về các loại rượu thì phải).



Bây giờ sang Nhật công tác, không có cơ hội tung hoành xe máy phân khối lớn. Cũng tiếc.

Ở Việt Nam, để sở hữu 1 xe máy phân khối lớn tốn kém và khó khăn lắm. Sử dụng được nó thong dong ngoài đường lại càng khó khăn. Mình thích nên cứ liều. Đúng như các cụ dạy," cứ máu có lẽ la xong". Cuối cùng cũng ổn cả. Xe hồi đó mua và đi là chiếc Honda Hornet 250cc 4 kỳ, 4 xi lanh thôi. Gầm rú khắp đường Hà Nội, cũng sướng phết. Thích nhất ở cái lốp ko xăm (tubeless tyre) đi bị dính vài cái đinh vẫn lê về nhà hoặc đến chỗ làm tốt. Lúc rảnh thì đi vá được, không bị trễ giờ làm bao giờ cả.

Hình ảnh chiếc xe mệnh danh là "con ong đen" vẫn dùng đi chơi, đi làm ...

[Archived Video] Thế nào là EVM (Earned Value Management)???

Từ khi bắt tay vào làm với khách hàng Nhật bắt đầu mới chú ý và học môn này. Sau 2 - 3 năm thì thấy có nhu cầu phải hướng dẫn cho anh em. Thế là Ttổng hợp lại được 1 chút, mang đi chia sẻ cho các PM, PL khác trong nhóm kiến thức cơ bản trong quản trị dự án này. Lưu lại đây như dấu ấn 1 thời.

Thứ Hai, tháng 5 18, 2009

Sapporo: good air, good food and good people

Tiếp tục sở thích làm báo ảnh mới có "hứng" gần đây.

Đó là cảm nhận đầu tiên đặt chân lên Sapporo trong chuyến công tác từ thứ 3 đến chủ nhật vừa rồi. Sapporo hơi lạnh, nhưng không khí rất trong lành dễ chịu. Ở Sapporo, dân cư vắng vẻ hơn nhiều vùng khác bạn có thể đi làm suốt từ nhà đến công sở bằng các phương tiện giao thông công cộng như tàu điện, xe buýt mà lúc nào cũng có chỗ sẵn sàng để ngồi, nhiều khi ko có đến một bóng người.

Đường vào nhà ga vắng teo trong ngày thường, không một bóng người lúc hơn 9h sáng.

Sân ga thì cũng vắng toe hoe như vậy. Ga Heiwa, cách ga trung tâm Shin-Sapporo có 1 ga thôi.

Không có cổng nuốt vé tự động hay người soát vé thường trực nữa (chỉ có 1 bác già trong giờ hành chính). Ngoài giờ chỉ có cái hộp, ai đi đi về về thì tự giác thả cái vé vào hộp sắt ở đó là xong.

 

Giờ tầu mà nếu hành khách đi tàu cứ đến ga chậm 1 phút khi tàu chạy mất rồi thì phải chờ thêm 24 phút nữa mới có chuyến tiếp theo. Cái này ảnh hưởng lớn đến tính toán giờ di chuyển lắm.

Thế nhưng...

Hoa tulip thì tuyệt đẹp

Và thịt nướng trong công viên vào một ngày đẹp trời thì thật là ngon (nghĩ lại vẫn thèm):

Cùng với những người bạn, những người khách hàng, những chủ nhà cởi mở, tuyệt vời, dễ chịu trong cả công việc và cuộc sống nữa:

Thứ 7 trời nắng trong xanh, đẹp quá, cả công viên chật kín toàn bộ các bàn cho barbecue.

Quên mất một món đặc sản của Sapporo là mỳ tảo biển miso ramen:

Chạy xe 20 phút vào trung tâm thành phố Sapporo, còn gì thú vị bằng thả bộ ở công viên Odori giữa lòng thành phố Sapporo đẹp, thanh bình và đáng yêu rực rỡ sắc hoa, nước, người và nắng. Lang thang ở công viên này, gặp ngày hội Earthday Enzo và những người dân Sapporo hiền lành. Một anh chàng "bùi bụi" bắt chuyện nói về việc anh ấy đã đên Việt Nam đi từ Bắc (Sapa) đến Nam (HCM) bằng tàu hỏa. Khuyên mình nếu có thời gian hãy đến với vùng Đông Sapporo, nơi giáp danh với nước Nga. Ở đó, sẽ có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp thực sự hoang sơ của Hokkaido & Sapporo, anh nói.

Và sắc hoa tím cuối mùa. Hỏi một cụ già đọc báo ở dưới cây là hoa gì vậy mà đẹp thế. Cụ ấy nghĩ một lúc rồi cũng chịu không biết tên:

Hẹn có ngày gặp lại Sapporo và những con người ở đây. Ấn tượng đẹp sẽ lưu giữ mãi.

Thứ Ba, tháng 5 12, 2009

Nền kinh tế mới và xu hướng e-commerce của thế giới

Hôm rồi làm một bài trình bày chia sẻ thông tin tìm hiểu trong quá trình làm việc gần đây. Nói chung chỉ là thường thức phổ cập được tổng hợp lại để chia sẻ và trao đổi giữa các đồng nghiệp trong công ty với nhau.

Nội dung đề cập đến một khái niệm không mới : Nền kinh tế "chú ý" (dịch quá khiên cưỡng) nên thành ra toàn nói luôn bằng tiếng Anh là Attention Economy. Nói chung, đây là khái niệm được thực hiện và thành khái niệm nền tảng và cốt lõi cho các hệ thống e-commerce online mới, tiên phong bởi Amazon. Nền kinh tế này nhấn mạnh đến việc quá tải thông tin trên mạng khiến cho sự chú ý (Attention) của người tiêu dùng là một tài nguyên hết sức khan hiếm, cùng lúc với hệ thống internet là cho kênh truyền tải thông tin đến người dùng với chi phí cực kỳ nhỏ (nhiều khi gần với zero luôn)

Có một câu hỏi khá thú vị được đặt ra trong lúc thảo luận là, liệu mình có bán cái tài nguyên khan hiếm đó lấy tiền được không? Có phải sẽ càng ngày càng đắt không?
Dưới đây chính là bài trình bày gồm 19 slide ngắn gọn được làm cho buổi thảo luận này.
 

[Archived] FLI - Có một business như thế...

Đây là một bài viết tóm tắt của FLI có lấy ý kiến của tôi nhận xét từ góc độ kinh doanh với thị trường Nhật.
1. Vấn đề
Tin cấp báo từ chi nhánh onsite tại Nhật Bản gửi về khiến ban giám đốc như ngồi trên đống lửa. Một dự án vừa bị khách hàng phàn nàn dữ dội, những nhận xét đều dưới mức trung bình. Điều đáng nói, đây lại là dự án đặc biệt quan trọng, khách hàng là một trong những đối tác lớn nhất mà XXX có được. Miếng mồi béo bở này là niềm mơ ước của nhiều công ty phần mềm, không chỉ trong khu vực mà các đối thủ từ Âu, Mỹ cũng phải quan tâm. Để giành được hợp đồng này, lãnh đạo XXX đã phải trải qua những cuộc cân não trên bàn đàm phán, cộng thêm chút may mắn đặc biệt mới có được. 
Quan trọng là thế, vậy mà chẳng hiểu sao dự án lại không được chăm nom theo dõi đặc biệt, đến lúc hoàn thành lại khiến cho khách hàng không hài lòng. Vẫn chưa hết, phía khách hàng còn đưa thêm một thông tin “chết người”: dự án ngắn hạn làm với XXX thời gian vừa qua chỉ có tính chất test. Họ đã kiểm tra chất lượng của XXX bằng một phép thử: cho cả XXX và một công ty Nhật Bản cùng làm và nghiệm thu so sánh kết quả giữa hai bên để đánh giá. Và kết quả như tất cả đều thấy, phía ta bị chỉ trích nặng nề.  

Không khí trong công ty như nồi nước sôi. Cuộc họp “giải quyết hậu quả” được triệu tập nhanh chóng. Nhìn trên bảng phản hồi thông tin khách hàng, ai cũng thấy ngán ngẩm:
Đánh giá tổng quan dựa trên quan điểm QCT: 
- Quality: Sản phẩm do XXX làm tỉ lệ phát sinh lỗi gấp sáu lần và số lỗi thiết kế gấp ba lần sản phẩm công ty Nhật Bản làm. 
- Effort cho công việc của XXX bỏ ra gấp 1,6 lần công ty Nhật Bản. 
- Deadline: XXX làm mất 116% thời gian. Công ty Nhật Bản làm đúng hạn.
Ý kiến nhận xét của đối tác về dự án:
Communication: 
- Năng lực giải thích kém
- Giao tiếp tiếng Nhật hạn chế, phụ thuộc nhiều vào phiên dịch viên
Project Management: 
- Khả năng tổng hợp dự án hạn chế. 
- Làm việc không theo quy trình: không có QA xác nhận với đối tác để thống nhất hai bên trước khi hoàn thành phase; công việc chồng chéo: design/coding/test tiến hành đồng thời cũng do không xin xác nhận hoàn thành.
- Tự ý thay đổi một phần nội dung đã được thỏa thuận trước
Review design: 
- Không truyền đạt chính xác thảo luận và các câu hỏi đặt ra
***
2. Nguyên nhân
Ai chịu trách nhiệm thực hiện dự án này? Ban giám đốc chất vấn Giám đốc trung tâm. Giám đốc trung tâm bối rối, truy xuống trưởng nhóm. Trưởng nhóm xanh mặt, chỉ xuống quản lý dự án. Quản lý dự án là ai? Một cậu trẻ mới tinh đứng ra nhận trách nhiệm. 

Tới đây thì tất cả thất vọng tràn trề. Dự án quan trọng là thế, vậy mà công tác tư tưởng từ cấp cao nhất truyền xuống bị đứt mạch giữa chừng, thành ra “mỏ vàng” không được chăm nom đến nơi đến chốn, giao cho một tay non kinh nghiệm thực hiện. 

Tìm hiểu kỹ ra, mới thấy đội dự án này rất thiếu chuyên nghiệp, mà quản lý dự án chưa đủ sức để gánh dự án: quản lý dự án mới có hơn nửa năm kinh nghiệm, tiếng Nhật kém, giao tiếp với khách hàng còn ú ớ, phụ thuộc quá nhiều vào phiên dịch viên. Về nội dung công việc, quản lý dự án chưa nắm được các yêu cầu của khách, kỹ năng quản lý còn yếu nên đôn đốc các lập trình viên kém hiệu quả. Quản lý dự án trong suốt quá trình thực hiện gặp trục trặc cũng không có phản hồi kịp thời tới cấp trên để điều chỉnh. 

Trong khi đó, chính trưởng nhóm cũng không hề quan tâm, giám sát dự án. Cả hai phía trưởng nhóm và quản lý dự án không có sự phối hợp và hỗ trợ cần thiết. Chỉ tới khi dự án đã kết thúc, khách hàng gọi trực tiếp tới lãnh đạo cấp cao nhất để phàn nàn thì mọi chuyện mới vỡ lở. 

Dựa trên kết quả phản hồi của khách hàng đã thấy vấn đề. Giờ truy cứu ra nguyên nhân, mới thấy rõ sự yếu kém của đội dự án. 

***

3. Thực tế
Giải quyết hậu quả ra sao đây? Dự án đã lỗi nghiêm trọng như vậy, sản phẩm chẳng ra gì, khách hàng đã gọi sang mắng sa sả, so với đối thủ ta cũng kém hơn hẳn, chẳng biết lấy cái gì làm lý để nói.  

Nếu sự chuyển tiếp giữa các giai đoạn, các cấp được làm tốt hơn, cấp dưới phản hồi nhanh khó khăn, cấp trên có sự hỗ trợ tốt hơn với cấp dưới, giám sát tình hình và khắc phục kịp thời, chuyện này đã không bao giờ xảy ra. Ta đành chấp nhận nhìn ông khách sộp sang bắt tay đối thủ, ngậm đắng nuốt cay, coi đó là bài học kinh nghiệm cho các dự án tiếp theo.

Nửa tháng sau, vụ việc tưởng chừng đã qua bỗng được hâm lên với một tin nóng đến từ chi nhánh onsite. Đối tác lớn quyết định ký hợp đồng làm lâu dài với XXX. Quá bất ngờ! Tại sao sản phẩm không ra gì, khách hàng phàn nàn dữ dội như vậy mà vẫn quyết định hợp tác với ta? 

Trao đổi kỹ với khách hàng, lãnh đạo XXX mới chợt nhận ra, mình đã đánh giá tình hình sai, nhìn chưa đầy đủ vấn đề và suy đoán sự việc nghiêm trọng hơn thực tế. 

Cho dù kết quả dự án không tốt, so trên các tiêu chí đề ra ban đầu đều không hoàn thành, nhưng bù lại, XXX lại vẫn có điểm hơn công ty Nhật Bản nọ: 
Dù làm chậm deadline ta đặt ra, nhưng thực tế ta vẫn làm nhanh hơn đối thủ. Nguyên nhân thật đơn giản: XXX đặt deadline 25 ngày, và mất 29 ngày để hoàn thành. Trong khi công ty Nhật Bản đặt deadline 30 ngày và mất đúng 30 ngày để hoàn thành. Phía khách hàng đánh giá, dù ta làm chậm nhưng không bị chậm tiến độ quá nhiều và lỗi này có thể khắc phục được. 

Và quan trọng hơn cả, dù ta làm có lỗi nhiều gấp 3, 4 lần phía Nhật, và effort vượt tới 60%, nhưng xét về chi phí lại chỉ bằng 1/5 phía Nhật. Chất lượng không bằng, nhưng chủ yếu do khả năng giao tiếp, truyền đạt và quản lý kém, còn trình độ lập trình viên vẫn được khách hàng đánh giá cao. Bù lại, tổng chi phí rất rẻ. Đây chính là điểm mấu chốt mà khách hàng đã dựa vào để quyết định lựa chọn XXX làm đối tác. 
Đến nay, khách hàng này vẫn là một trong các đối tác quan trọng nhất của XXX. 

Lời bình của tôi:
Bài viết đã phản ánh đúng thực tế của việc làm dự án giữa XXX và khách hàng Nhật Bản. Với những gì nhận thấy thì không thể chối bỏ một thực tế chúng ta vẫn luôn coi giá rẻ là tiêu chí cạnh tranh hàng đầu. Người Nhật “yêu” chúng ta cũng nhờ tiêu chí này, cũng như những ngày đầu họ “yêu” Trung Quốc. Tuy nhiên, họ cũng nhìn rất xa, và biết rằng một ngày kia, tiêu chí này sẽ dần biến mất nếu chúng ta vẫn chỉ dẫm chân tại chỗ, không học cách làm việc với chất lượng cao hơn, đặc biệt năng suất tốt hơn. Theo một nghiên cứu gần đây, mỗi năm, đơn giá outsourcing của Nhật bản nói chung sẽ tăng trong khoảng từ 5 – 7%, với Việt Nam còn có vẻ tăng nhanh hơn, càng là áp lực đối với các khách hàng Nhật.

Ngoài ra , bỏ qua các yếu tố business,trong case study nói trên, một thực tế là kinh nghiệm của người quản trị hoàn toàn không đủ sức ghánh vác trọng trách. Họ có thể tạm chấp nhận vì rẻ nhưng rồi đến lúc sẽ không chịu đựng được sự vất vả, đau đầu chỉ vì để được mua hàng rẻ. Đặc biệt khi đã việc outsourcing cho XXX trở thành đều đặn, không còn là pilot, không còn là trọng tâm quan tâm của toàn công ty/bộ phận bên phía họ nữa, không còn mang lại niềm tự hào/chiến công cho bản thân người phụ trách công việc outsource này từ phía khách hàng nữa, thì các vấn đề yếu kém trong operation như trên sẽ có thể làm mất quan hệ, và tạo hình ảnh xấu.

Cá nhân tôi cho rằng ban lãnh đạo đã không trầm trọng hóa hơn thực tế mà đã thấy đúng vấn đề. Có điều, không chỉ XXX mà Việtnam đang may mắn vì có “bụt” đang ở bên cạnh mà thôi. Khách hàng vẫn tiếp tục lựa chọn XXX làm đối tác là điều vui mừng nhưng giá mà mình vẫn nghiêm khắc chấn chỉnh với thái độ cầu thị, coi như pilot (với kết quả cuối cùng như hiện giờ) là một thành công pha lẫn thật bại. Thất bại của operation (vận hành sản xuất) và thành công về business (kinh doanh)thì chắc chắn sẽ tốt hơn cho đội ngũ làm việc và quá trình xây dựng năng lực của công ty. Điểm yếu của ban lãnh đạo XXX trong trường hợp này là đã không kịp thời can thiệp và có action phù hợp, chỉ vuốt đuôi, đánh giá và để như vậy chứ không có hành động “vãn hồi hy vọng” (hoặc có nhưng case study đã không nêu hết). Có như thế mình cũng sẽ chủ động hơn trong việc “chờ khách hàng” liên lạc tiếp tục làm với mình và không còn thấy bất ngờ gì cả.

Ngoài ra, nếu đã là quan trọng thì khi kick-off dự án pilot, các lãnh đạo tham gia bid cụ thể lấy được dự án về cũng nên tham dự hoặc nhận được thông tin đầy đủ để biết có tin tưởng được vào đội ngũ sẽ đảm nhận dự án hay không, các mục tiêu của dự án có đúng với mình và khách hàng mong đợi hay không?

Bài học vui: Cứ làm đi đã, với đội ngũ còn non trẻ thế này thì với việc chỉ cần được nhận công việc làm (dù là pilot hay không) cũng đã là 1 thành công lớn rồi và vì thế cần làm hết khả năng mình có thể để thành công nối tiếp thành công. :D



Chủ Nhật, tháng 5 10, 2009

Ngày của mẹ (Mother 's day)


"2 mẹ con chụp ở cảng Kobe-Nhật Bản"

Hôm nay, 10.05, chủ nhật thứ 2 của tháng 5, ở Nhật Bản có kỷ niệm một ngày dành cho các bà mẹ. Đến hơn 30 tuổi rồi mới thấy thấm và cảm nhận được cái công lao và sự nhẫn nại của mẹ. Đúng là con cái khi còn trẻ chỉ có thể nghĩ forward chứ ít khi nghĩ backward lại những gì bố mẹ đã giành cho mình.

Nhớ thủa bé, ngỗ nghịch, bố đi công tác, đòi bỏ nhà ra đi trong đêm với cái cặp sách và bức tranh chủ đề "cắm trại hè" chỉ vì giận dỗi gì đó với mẹ. Mẹ đã phải vất vả đuổi theo đi tìm, gọi um cả công an phường theo đến tận p.Cầu Dền thì "tóm lại" được đang đi phăm phăm về phía bờ hồ.

Biết bao nhiêu lần, sau khi mình bị bố mắng, đánh đòn, mẹ lại ôm vào lòng, khuyên bảo, che chở. Chỉ có mình láo, hay coi thường mẹ là người cổ điển, không thức thời. Nhưng hỡi ôi, tình cảm mà các bà mẹ dành cho con cái có bao giờ cổ điển, lỗi thời đâu.

2 mẹ con chụp trong thành cổ Himeji- Nhật Bản hè 2008


Ốm đau, mẹ thức cả đêm chăm sóc trong bệnh viện rồi cả về nhà vẫn thế. Trời mất điện, mẹ quạt tay cả đêm với chiếc quạt nan sờn để con ngủ ngon giấc.Giờ điều hòa chạy cả đêm mà vẫn trằn trọc mất ngủ.
Lớn thế này rồi, có gia đình con con với 2 nhóc rồi, đi công tác đâu mẹ cũng lo lo xem có ăn uống đầy đủ không? có thiếu thốn gì ăn uống không? Có chịu khó nấu nướng ăn uống cho nghiêm chỉnh không? Lọ mọ làm cả ruốc thịt cho mang đi vì "nó vẫn hay thích ăn, mà để lâu cũng được". Ruốc mẹ làm ngon lắm.

Mẹ rất hay viết thư cho vào phong bì nghiêm chỉnh rồi mỗi khi con đi làm về thì dúi cho vào tay bảo đọc đi, mẹ nghĩ gì thì viết hết ra rồi đấy. Chữ mẹ xấu, viết ngoáy, khó đọc lắm, nhưng tình cảm của mẹ đâu có cần phải đọc mới hiểu được, nó hằn lên trong từng nét bút vội vàng, từng vết gấp, và từ vết sờn của tở giấy xé từ cuốn sổ ghi chép hàng ngày của mẹ.

Bức thư mẹ giúi vào tay trước khi quay lại Nhật (14-04-2009)

Mẹ dặn đi dặn lại di chúc sống của mẹ là  
"các con sống vui vẻ tất vì con mình đẻ ra là chính, không sống vì cái gì khác cả..." . Còn mình thì chẳng hiểu đang sống vì cái gì? Có lẽ vì bản thân mình hơi nhiều. Vì khát vọng trải nghiệm, đam mê làm việc, làm giàu, đóng góp cho mình và cho xã hội chăng?

Thời mẹ, bao cấp khổ sở, ăn uống còn chẳng có đầy đủ nhưng thời gian và tình cảm dành để chăm sóc con cái thì lúc nào cũng thừa. Thời mình, mở cửa đầy đủ hơn, ăn uống chẳng còn là vấn đề thì thời gian chăm sóc con cái trở nên chỉ tính bằng phút, chẳng bao giờ đến được theo tiếng theo ngày cả.

Bao giờ mới được như cái ngày xưa... 

Nhớ hồi bé, cứ lôi thư tình mẹ gửi bố ra đọc trêu. Bức thư hơn 35 năm về trước mẹ viết cho bố hay có câu: "Hai anh em mình đồng lương có hạn mà thời gian thì cứ trôi nhanh như gió". Mình hay trêu nói rằng thư tình gì mà mẹ vật chất thế ;). Mẹ cứ thẹn mãi.

Những năm bố bệnh nặng, ốm đau không đi làm được, phải nằm viện suốt, mình mẹ cáng đáng cả gia đình để con vẫn được đi học và không thiếu bất cứ một cuốn sách giáo khoa hay sách tham khảo gì để học thật giỏi. Cùng lúc, công ty mẹ giảm biên chế, là nhân viên hành chính, mẹ phải nhận làm ngay cả những việc như dọn nhà vệ sinh, cho bao con người ăn trên ngồi chốc, cười nhạo. Mẹ cặm cụi bán thêm từng điếu thuốc lá, từng cái kẹo cao su, từng cuộn giấy vệ sinh để kiếm tiền nuôi gia đình qua lúc khó khăn. Sáng nào mẹ cũng phải dậy sớm tráng trứng từ 4h sáng để 5h có thể đi lên cơ quan, bán thêm bánh mỳ ăn sáng cho mọi người cũng chỉ vì cuộc sống không may khó khăn, "họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai". Vì thế mà khi lên đến đại học, con đã quyết tâm tự đi làm kiếm đủ tiền để sống được và đi học.

Rất nhiều người cùng làm vẫn khinh thường mẹ ngày đó. Con đã là niềm tự hào của mẹ khi quyết tâm học thật giỏi lúc đó và bây giờ con vẫn sẽ cố gắng tiếp tục để mẹ không phải phiền lòng (tiếc là chưa phải lúc nào cũng vậy).

 

2 mẹ con ở công viên gần Himejijo.

Nhân ngày của mẹ năm nay, con xin viết một chút về mẹ để lưu lại. Chúc mẹ mãi vui cười, tiếng cười sang sảng bên mâm cơm ấm cúng ngày xưa. Con hy vọng, con mong muốn làm được tất cả những gì có thể để quãng đường còn lại của mẹ sẽ không còn phải trĩu nặng gánh như xưa.

Chủ Nhật, tháng 5 03, 2009

Nghỉ Golden Week (GW) lần đầu tiên ở Nhật

Đây là lần đầu tiên được nghỉ GW ở Nhật. Không có nhiều kế hoạch lắm vì mấy ông bạn KH đều kêu không nên đi đâu vì đông đúc và tắc đường, mệt lắm. Sáng ngủ trễ căng mắt, 9-10h mới mò ra khỏi nhà đi loanh quanh ăn trưa và tìm hiểu xung quanh 1 chút. Kể mà có cái xe đạp thì đi được nhiều nơi hơn.

Làm một đoạn báo ảnh xem thế nào?

Đường vào ngôi chùa Osaka Tenmagu ngay cạnh nhà, cách mấy bước chân. Ngôi chùa khiêm tốn hòa trộn trong quần thể sống hiện đại của thành phố Osaka.

From 200905

Bước chân vào trong là cả một khoảng không gian rộng lớn, yên tĩnh và thanh bình, lọt thỏm giữa các chung cư và office cao tầng xung quanh.

From 200905

Một chồng lớn thùng rượu trong chùa:

From 200905
Con đường Sonezaki thân quen đông đúc trong ngày nghỉ với hàng đoàn ô tô nối đuôi nhau.

From 200905

Rẽ phải ở Midosuji nối với Sonezaki, có thể đến một ngôi chùa (quên tên) và có quãng shotengai ngắn khác với tenjinbashi shotengai dài nhất Nhật Bản gần nhà:

From 200905
Quán Karaoke này có cái deco là con rồng hoành tráng không:

From 200905

Có thể "đấu chọi" với quán cua ở Namba, Nihonbashi:

From 200905

Chui xuống tàu, đi đến Namba, vào ăn trưa ở một quán Việt Nam tên là "Phở 4 U" trong ga Namba. Cũng khá ngon. Phở thì bánh khô nhưng bún là sợi tươi và bánh cuốn thì ngon tuyệt, như Việt Nam. Hơi đắt. Khoảng 800 Yên (150 nghìn VND) một bát phở con con.

From 200905

Vào Namba city, đi đến Namba Park, nơi mà một công viên nằm trọn trên ba, bốn tầng của một tòa nhà giữa thành phố. Ý tưởng công viên trên tầng thượng cho công chúng thật là tuyệt vời. Ở VN chỉ có pen house cá nhân làm tiểu cảnh vườn trên sân thượng dùng riêng cho bản thân mà thôi.


From 200905

From 200905

From 200905

From 200905

Đúng hôm có một lễ hội văn hóa và sách với Hawaii. Xem những người từ Hawaii đến múa và biểu diễn. Hay phết.

From 200905


Một phong cách bồn hoa rất đẹp:

From 200905


From 200905

Vào khu mua sắm ở Namba, có quả iPhone "hot" hơi bị khủng. 

From 200905


Lúc nào người shopping cũng đông nghịt. Thấy Aso-san đưa ra chủ trương khuyến khích tiêu dùng nội địa cũng đúng thôi.
From 200905

Về đến nhà hơi muộn, hụt món thịt nướng yakiniku trên đá tảng vì quán đông khách quá nên chuyển sang udon cho nhanh gọn nhẹ:
From 200905