Thứ Năm, tháng 7 17, 2008

Duyên mưa


Dạo này hay suy nghĩ vẩn vơ.

Ở bên Nhật dính mấy trận mưa ở Kyoto và Osaka, thấy buồn buồn, lẻ loi.
Về Việt Nam được 1 - 2 hôm, dính ngay 2 trận mưa to như trút nước. Lại còn ra ngoài đường lúc đó nữa, sõng soài trong các "sông, hồ ngay trên phố" của Hà Nội. Thấy ngộp, tưởng như mình là nam châm, không phải loại thường mà là loại dùng hút nước (chắc ví là giấy thấm thì đúng hơn).

Mưa Hà Nội to thật. Mưa trút xối xả, tuôn trào, điên cuồng, cứ như không đổ nước xuống Hà Nội thì là mắc tội to với ai đó. Mưa Kyoto làm tôi trống trải, nhẹ tênh, buồn buồn và muốn đi ướt người trong mưa. Mưa Hà Nội như vừa rồi thì làm cho tôi sợ, thấy sự phá hoại, hủy diệt của nước với đất đai, cây cối. Cây đổ, dây điện đứt, đường ngập lụt, xe taxi chết máy nằm la liệt, giao thông ngừng trệ. Lúc nước rút thì hằn trên mặt đường những lớp đá sỏi bị sới tung. 

Tối đi về làm về, ngập ngụa trong mưa. Mưa rơi suốt đêm. Mở mắt dậy vẫn mưa, một bình minh trong mưa. Mưa như có duyên. Nhớ lại hồi xa xưa, lần đầu tiên được nắm tay "bạn gái" cũng là trong cơn mưa.

Trước đây, tôi từng nhận ra rằng có những lúc mình là tù binh của mưa. Giờ tôi coi mưa là bạn, vì cũng buồn, cũng phá phách. Hơn nữa, mưa hay mang cho tôi món quà "suy ngẫm". Trước đây, tưởng cô đơn ở đâu đó xa xôi lắm, tận bên Nhật, đến những chỗ chỉ có riêng mỗi mình, không có người. Nhờ đêm mưa, giờ mới vỡ ra, lúc ở bên nhau, ấm áp thì thật nhiều nhưng mong manh (và quý giá) còn nỗi cô đơn lại rất gần gũi đến thế.

2 nhận xét:

  1. Em vote 5 sao vì ghét số 4, chứ thực sự không hiểu lắm. Anh ở cạnh người thân vẫn thấy cô đơn ư? Thế thì buồn nhỉ!!!

    Trả lờiXóa
  2. Vấn đề đấy nhỉ !!?

    Ngoài ra, ở cạnh người thân thì thấy rằng thời gian đó trở nên ngắn ngủi quá, lại sắp xa cách rồi đấy, quay lại Nhật mà. Có sang đoàn tụ không nhi?

    Trả lờiXóa