01. Anh ghét nói chuyện với em. Lâu lắm rồi mình có bao giờ nói chuyện được quá 5 phút chưa nhỉ?
02. Anh luôn lắng nghe lời nói của em và em thì cho là anh phải nhìn em nữa, không chỉ lắng nghe.
03. Anh luôn tìm thấy sự phản khích, sự ích kỷ trong từng âm điệu em nói. Hình như bộ chuyển đổi âm điệu đó nó nằm ở tai anh, không phải trên miệng em nên dù em ngọt ngào hay tức giận, đều bị chuyển đổi ra như vậy. Lỗi tại anh!
04. Mình luôn cãi cọ vì những chuyện không đâu, hoặc chỉ vì em hay anh đang mệt mỏi. Đúng ra không nên bất chợt tìm tòi, phát hiện ra điều gì cả.
05. Anh ghét số phận. Hình như, anh vốn sinh ra không để nghe em nói hoặc ngược lại, anh nói không phải để em nghe.
06. Mình đang có những thiên thần nhỏ. Anh cho đã là thiên thần thì cần gì đến mình bên cạnh nhiều nữa, thiên thần phải biết tự đi và nhất là tự ngã. Em thì cho rằng thiên thần cần thuộc về ai đó, trong một khoảng thời gian nào đó. Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ chẳng hạn.
07. Mình biết nhau lâu rồi, bạn bè thân thiết cả chục năm trời, tưởng hiểu nhau nhiều lắm, lấy nhau rồi mới thấy chưa thực sự hiểu nhau. Anh như cái nồi méo, góc cạnh, ẩm ương, tưởng lăn lóc không vớ được cái vung nào. Em là vung tròn, chắc cũng đã cố gắng méo mó, xẹo xọ đi nhiều. Vẫn không vừa. Cứ nhìn đời mà nghiệm ra, tròn hóa méo dễ hơn nhiều là gò, nắn ngược lại, méo mó trở nên tròn. Em thì không chịu hiểu như vậy?
08. Có lẽ cũng chỉ vì 20 giây ngắn ngủi, 2 - 3 câu nói bực dọc và lẩm bẩm. Kế hoạch của cả một ngày mới dự định đã tan vỡ. Hellboy chắc cũng phải biến mất thôi. Cảm xúc bực tức giờ nhường chỗ cho sự trống trải. Những âm thanh phi lý giờ chỉ là một mớ hỗn độn. Một mảnh vỡ trên chiếc laptop em yêu quý đáng nhẽ chỉ là mảnh nhựa vỡ giờ thành một vết cứa nữa trong lòng anh và anh tin là cả em nữa. Với em, không biết tự bao giờ hình như anh chỉ là người chuyên đổ lỗi lầm lên em, chưa bao giờ là người muốn giúp em từng ly, từng tý trong công việc, trong cuộc sống, muốn gắn các mảnh vỡ nhỏ đó lại.
09. Anh đang tự nói với mình. Anh bước ra khỏi nhà, đeo kính vào và nhìn thấy điểm tốt của mọi người, của bạn bè, của đồng nghiệp xung quanh anh. Tại sao về đến nhà, anh chưa bỏ cặp kính ấy ra mà không thể nhìn em được bình thường nhỉ? Không phải lý do từ em, từ kính thì chắc là từ anh rồi nhỉ? Mà anh thì quá tự tin và luôn cho rằng mình không thay đổi nhanh như thế.
10. Anh ghét cách nói chuyện của em, ghét cách em ép buộc người khác phải nghe, cách em không thể dùng logic mà chỉ là tâm lý, thế mạnh của một người vợ nói với chồng. Anh cho là em quá tự ti và tự ái (tự yêu mình thái quá) nên rất sợ không dồn ép được anh bằng lời nói phải quấy mà đành dùng tâm lý chiến. Người ta nói, cãi nhau, giận hờn, đôi khi cũng là gia vị của tình yêu, của cuộc sống gia đình. Nếu quả vậy thì anh xin phép được khác với người ta, được có những ngày thưởng thức những món ăn không hề sử dụng các gia vị ấy.
....
999. Hình như phải nhắc lại là: Mình có nên nói chuyện với nhau quá 5 phút không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét