Bài viết trước đang băn khoăn một ngày chủ nhật ở nhà mình sẽ làm được gì, nhưng mà cuối cùng cũng trôi qua đi êm ả ( hơi chút buồn) vì mình nằm co ngủ gần như cả ngày và thức vào đêm khi tất cả đã đi ngủ.
Cái sự ngủ trái khoáy thế mà lại hay. Nó có vẻ giúp mình tự cô lập ngay được với thế giới bên ngoài, với cái buồn xám xịt bao trùm bầu không khí gia đình. Không hiểu Chip có biết bố nó buồn bã, mệt mỏi hay không nhỉ?
Công việc chung - riêng ngập đầu vào cuối năm mà lúc nào mình cũng như đang thấy một quả tạ (bằng cao su) treo ngay sau gáy, chỉ ngoái cổ lại là bị một đập vào mặt. Đi làm thì nói đấy, cười đấy, cố gắng làm thật hiệu qủa công việc ở các công ty mình tham gia đấy nhưng cứ bị u ám quay quắt bởi nỗi buồn, sự lạnh giá của gia đình.
Thương Chip, bố vẫn cố gắng quên đi và gạt mọi thứ để cuộc sống tiếp tục trôi. Nhưng nó không có khác gì trái bóng bay mà Chip cứ muốn bơm nước thêm vào. Nó vẫn to, vẫn lớn lên, chứa đựng một sự tích tụ để bục vỡ oà ra vào một ngày trong tương lai không xa. Khi đó, ko gì có thể cứu vãn được.
Ngày mai, bố đi công tác xa chíp 2 tuần , chắc chắn bố sẽ nhớ Chip nhiều lắm. Nhưng bố vốn quen kìm nén, quen tôi luyện hoặc nói cách khách quan hơn là sống quá lý trí rồi nên cũng tự lo cho mình được, không có gì phải lo đâu Chip nhé. Chuyện gia đình mình lúc này đâu có thể làm bố suy sụp dễ dàng được.
Chắc hẳn chưa có lần nào mà bố đi công tác lại buồn đến như vậy. Chuyện đời sao mà phức tạp thế. Trơ trơ gỗ đá rồi mà. Hy vọng lần này đi bố vẫn có được thành công như mọi lần khác. Thế nhưng chắc chắn chẳng thể nào kiếm tìm được những phút giây rảnh rỗi hiếm có đi kiếm tìm chút qùa cho mẹ con. Vì sao? Vì bố đang giận mẹ. Thế còn vì sao lại giận mẹ? Vì bố và mẹ không thống nhất được cách treatment đối với con, những lên/xuống thất thường của con đấy.
Bố cũng yêu con lắm! Bố vốn tự kiêu nên bố sẽ nói bố có thể làm tất cả những gì mẹ con đã và đang làm cho con. Ấy nhưng, bố nhường mẹ vì bố lười (số 1) mà đúng ra là vì bố nhận ra rằng con cần mẹ hơn và mẹ có thể làm tốt hơn cho con ở việc chăm sóc còn bố sẽ làm tốt nhất việc breadwinning của gia đình để con có một tương lai đảm bảo hơn.
Thế nhưng, mẹ đang sở hữu con đấy, mẹ sở hữu với tính cách vốn có, cưụ trào trong mẹ từ xa xưa và nay con mới trở thành một đối tượng trong bộ sưu tập mở rộng ấy. Nhận xét người khác thế là chẳng tốt nên thôi bố dừng ở đây, coi như là một cách tâm sự, giải tỏa thôi. Kể lể chốn public này cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Cũng không chắc ai đọc đâu vì nó là tiếng Việt, lại còn bị firewall nữa mà ;)
Hôm nay bố đi học cả ngày. Giáo trình từ Crestcom.com để giải quyết các vấn đề lớn của managers, để leo lên top 3% những người kiếm nhiều tiền nhất bằng nghề quản lý của mình. Hoặc chí ít cũng là tìm cách trong một thời gian ngắn thôi bố có thể tự convert mình từ "best of the worst" (có hơi tự tin quá ko nhỉ) thành "worst of the best".
Thế nhưng từ những gì bố hiểu thì điều khó nhất là làm sao có thể quản lý ngay cuộc sống gia đình cá nhân của mình.
Ngắn gọn lại, bố đang trong trạng thái loose balances giữa công việc và cuộc sống, mà càng ngày càng không có lối thoát.
Nhớ một anh sếp Tây làm cùng hồi xưa Maarten Van Den Brock bị cho là workaholic (và khi đó bố kinh khiếp kiểu làm việc quên mình của anh ta thật). Anh ta đã phải mất gia đình và bố ko muốn đi vào bước chân ấy nhưng những gì đang ào ạt tới lúc này chính là những cơn sóng từ hút bước chân bố vào lôí mòn anh ta đi đấy.
Có lẽ, nếu chỉ thêm một chút phiêu diêu như mọi khi trong tính cách của bố vào lúc này, bố sẽ phá tan tất cả để mà thay đổi mà đặt mình đối mặt với thách thức cuộc đời, để mà có ngã rẽ. Vẫn hy vọng không phải như Alice phải hỏi chú mèo Cheshire về lối rẽ mà mình đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét