Bố hôm nay phải đi tiếp khách về muộn. Về đến nhà thì con đã lên giường, tuy chưa ngủ nhưng đã đang bú nốt bình sữa cho ấm bụng để "đi kiếm tìm" những giấc mơ đẹp rồi. Thế nhưng cũng phải hơn 11h đêm ấy nhỉ?
Hôm nay, con đi vào giấc ngủ cũng êm ái hơn, ngọt ngào và nhẹ nhàng hơn. Bố cũng thấy mừng vì đang chuẩn bị tư thế đón nhận một vài "cây kim" xuyên óc nữa thì lại không bị.
Bố thấy tiếc vì hôm nay không có đến được dù chỉ là 5 - 10 phút vui đùa với con. Tối mai cũng lại như vậy tiếp, không biết có kết thúc được tiệc mà về sớm được không vì ngày mai bố đứng ra chiêu đãi khách mà?
Tuần sau thì bố lại đi công tác nước ngoài, đến tận gần cuối tháng mới về cơ? Chắc chắn là bố sẽ nhớ 2 mẹ con rồi tuy rằng bố chưa thực sự thấy mình là người hạnh phúc.
Không hiểu có phải vì nghèo khổ mà mình phải hy sinh hạnh phúc gia đình cho công việc hay vì ham mê công việc mà phải hy sinh thời gian cho gia đình. Gia đình rất quan trọng là hiển nhiên rồi, mà công việc cũng quan trọng. Dochiragaiidesune.
Bố thích thử thách và sự thay đổi. Bố thích sự năng động, bố thích khám phá mới. Gia đình hay công việc mang lại cho bố sự thích thú như vậy đây? Suy nghĩ như thế không biết có quá ích kỷ không Chip nhỉ?
Lý thuyết thì ai cũng muốn dung hoà cuộc sống gia đình và cuộc sống cơ quan (tạm coi là cuộc sống xã hội). Thế nhưng làm được việc đó quả là khó khăn nhỉ?
Thôi hôm nay bố viết tâm sự với con trai cả vậy thôi. Bố sẽ làm thêm nốt ít đề thi IT cho xong, kẻo muộn việc của xã hội. (Đấy, đừng cho là bố Chip yêu "xã hội" hơn gia đình nhé con trai)>
HẾT.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét