Thứ Hai, tháng 12 04, 2006

Một ngày buồn nhưng bình yên

Một ngày bình yên nữa đã trôi qua như bao ngày khác. Nó khác hôm qua bởi hôm nay tôi thấy thanh thản hơn mặc dù công việc cũng vẫn cứ bắt tôi ngụp lặn.

Chip hôm nay ngoan ghê, ngồi chơi với bố suốt. Chỉ có lúc chạy ra nhà ngoài chơi và xem TV ở đó không chịu tắt TV và DVD chương trình "ô tô buýt" của Chip, ông bà bảo bố vào tắt đi. Thế là Chip vào theo, khóc oà lên, dỗ cũng không nghe nữa.
Cuối cùng, bố lại phải bật lên cho Chip nhưng đồng thời lại hướng dẫn được một điều mới cho cu cậu. Bố dạy và kiểm tra là " Nếu không xem nữa thì làm gì?" Chip bảo "Tắt TV". Bố lại dạy và kiểm tra "Nếu muốn xem thì làm gì?" Chip bảo "Bật". Chỉ 2- 3 lần là Chip đã học được ngay. Thích phết.

À mà hôm nay nhận được một bài thơ rất hay kể về sự hi sinh của cha cho con lên học đại học, mong con ra trường có việc làm, có ích cho xã hội.

Tôi thích nhất hình ảnh chân chất mà rất "trực diện". Hình ảnh này nó quanh quẩn trong đầu tôi như một đoạn của phim trên kênh hoạt hình Cartoon Network mà tôi ưa thích.
Hình ảnh bồ chữ đầy dần lên với những
con chữ trong khi bên cạnh là bồ thóc chắt chiu mồ hôi, công sức của cha mẹ cứ vơi dần theo đó.

Đưa con đi học

(Tác giả: Hoài Phương)


Bố đưa con ra Hà Nội học
Gánh cả cánh đồng chiêm trũng đi theo
Con cá, con cua quả dưa quả bí
Cũng vào quang ra chợ sớm chiều

Thôi chẳng quét vôi mặc tường cũ mốc meo
Ọp ẹp chõng tre nằm qua đêm lạnh
Ăn uống nhì nhằng chi tiêu tằn tiện
Bồ chữ đầy thì bồ thóc đã vơi

Xa mẹ xa cha nơi đất khách quê người
Dậy sớm thức khuya học thầy học bạn
Tiền của nhà nghèo nhưng nghị lực thì vô hạn
Chắc là con cố gắng vươn lên

Học để làm người đâu phải để làm quan
Mai khôn lớn mới làm việc được
Đem tài đức ra giúp dân giúp nước
Đừng chay theo hư danh mũ áo ông Nghè

Con sinh ra lớn lên trên mảnh đất làng quê
Dù cuộc sống đổi thay con đừng quên mất gốc
Đất nước trường tồn là giữ được hồn dân tộc
Chẳng đánh mất mình khi ta giữ được bản sắc quê hương./.


Một hình ảnh nữa cũng rất chi là ấn tượng mà rất logic đó là 1 người con lên Hà Nội học đại học có thể mang cả cánh đồng chiêm trũng đi theo. Về mặt tâm sự nặng tình quê hương cũng có và về "quy ra tiền", "quy ra thóc" thì cũng tốn đến thế thật ấy chứ...

Quay về với thực tại, tôi đang ngồi trong bóng tối blogging thì Chip và mẹ vẫn đang vật lộn với chuyện đi ngủ. Quả là người trong cuộc (Chip và mẹ Chip) chắc có phần bực bội thì đương nhiên rồi nhưng bố Chip ngồi cạnh mà hôm nào cũng phải chịu đựng cảnh "chửi bới" của mẹ vơí Chip thì cảm thấy mệt mỏi và bất lực vô cùng. Ức lắm, nhiều lúc muốn đạp tung cái gì đó nhưng vẫn phải cam chịu. Thế mới biết, chuyện chẳng liên quan gì, vốn bản thân cũng xuề xoà và coi là chuyện quá nhỏ nhặt nhưng cứ ngày này qua ngày khác, nó phất vào lỗ tai rồi chuyển tải lên óc làm cho cái đầu vốn thiếu sự kiềm chế cơ bản (hay còn gọi nóng tính)
sau cả ngày hoạt động trên cơ quan về mà cứ quay cuồng với mấy câu đại loại như trong 1 post trước đây đã nhắc tới (Lần này thì là " phát rồ lên vì mày", "rồ lên mất", " buồn bỏ cha lên được"[chắc bị Chip sờ t...] hay "ối sời ơi nghiến, ... đập cha bây giờ" rồi 1, 2 cái bụp bụp nhẹ nhàng hơn mọi lần chút). Thế mới biết cái cao đẹp, thanh cao như "tình yêu" rồi "tình yêu con, tình mẫu tử" không chỉ luôn biểu hiện bằng những gì đẹp đẽ mà còn bằng cả những gì mà hiện giờ tôi đang cho là khủng khiếp, là đau đớn nhất cho tôi. Còn với trái tim non nớt của Chip thì đâu có biết ảnh hưởng thế nào đâu.

Tôi buồn và chẳng hiểu sao bị hình thành cái nỗi sợ một khoảng thời gian trong ngày. Vâng, tôi sợ cái thời điểm này, thời điểm Chip được mẹ ép đi ngủ. Nó như là một khoảng thời gian mà tôi phải chịu sám hối, phải trả giá cho những gì sai trái trong ngày nếu có hoặc là những gì sai trái của 30 năm cuộc đời đến giờ. Nó đến với cuộc sống bình dị vui vẻ lúc nào mà không hay, âm thầm hành hạ, chọc ngoáy cái đầu mệt mỏi của tôi mỗi ngày. Lại trốn chạy bằng đôi tai nghe và ipod hoặc itunes liệu có phải là giải pháp không?

Giận dỗi rồi không pha sữa "mời" vợ uống mỗi đêm cũng có phải là giải pháp nữa hay ko?

Thực ra đâu có phải là giải pháp mà chỉ là cách tôi trốn bản thân tôi, nép mình vào bóng tối và dựng lên hàng rào dây thép gai hòng ngăn cản những âm thanh, những suy nghĩ quẩn quơ vậy đó.
Blog này cũng là một nơi chốn chạy của cuộc đời tôi mỗi tối hoặc chí ít là mỗi khi tôi cần.

Is this a virtual shoulder for me to cry on???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét