Buồn nhỉ. Từ sáng ra mình đã thấy buồn rồi. Chắc phải gắng mà sống vui vẻ thôi. Thân phận một kẻ đi rêu rao, khuyên bảo những người khác "quảng ghánh lo đi mà vui sống" nhưng bản thân mình thì chẳng hiểu đã làm được hay chưa???
Cả một tuần u ám và một cuối tuần đến với chút ít nắng vàng lúc sáng và cái lạnh giá căm căm của gió mùa Đông Bắc càng làm mình buồn.
Bây giờ thì mọi ngươì trong nhà đều đã ngủ, còn mỗi một mình ngồi bên cạnh chiếc máy tính thân yêu, nghe những bản ballad buồn buồn của Elton John thấy tâm trạng càng nặng nề. Không biết sẽ phải đón tiếp ngày mai, một chủ nhật thế nào nhỉ?
Chẳng biết lỗi lầm thế nào mà EJ lại viết bài hát này nhỉ. Nghe như muôn lời tự sự về cuộc sống, cuộc tình lầm lỡ gì đó. Mình cũng thế và đang băn khoăn tự hỏi không biết có quyết định nào đó đến giờ thành sai lầm lớn mà PHẢI SỬA CHỮA không nhỉ? Yeah, It's sad, so sad. It's a sad, sad situation... Còn quá nhiều việc để làm, còn một khoảng thời gian không dài để sống, vậy mà mình vẫn còn loanh quanh mấy cái chuyện vẩn vơ thế này nhỉ :(
Sorry seems to be the hardest word
What have I got to do to make you love me
What have I got to do to make you care
What do I do when lightning strikes me
And I wake to find that you're not there
What do I do to make you want me
What have I got to do to be heard
What do I say when it's all over
And sorry seems to be the hardest word
It's sad, so sad
It's a sad, sad situation
And it's getting more and more absurd
It's sad, so sad
Why can't we talk it over
Oh it seems to me
That sorry seems to be the hardest word
What do I do to make you love me
What have I got to do to be heard
What do I do when lightning strikes me
What have I got to do
What have I got to do
When sorry seems to be the hardest word
Còn bài tiếp theo tôi nghe đi nghe lại chính là 2 version của bài ca khá nổi tiếng của EJ. Bài "Candle in the wind"
Hình ảnh thật ý nghĩa với một cuộc sống là một ngọn nến trước gió. Và tôi thấy cảnh "nến" muốn sống thì phải cháy, phải tự đốt mình.
Trong phần lời giành cho Marilyn Monroe thì câu hát lột tả một cái đau mà có lẽ chỉ những huyền thoại mới có và cảm nhận được "... and the pain was the price you paid..."
Lời hát nguyên gốc dành cho Marilyn Monroe là thế này.
Goodbye Norma Jean
Though I never knew you at all
You had the grace to hold yourself
While those around you crawled
They crawled out of the woodwork
And they whispered into your brain
They set you on the treadmill
And they made you change your name
And it seems to me you lived your life
Like a candle in the wind
Never knowing who to cling to
When the rain set in
And I would have liked to have known you
But I was just a kid
Your candle burned out long before
Your legend ever did
Loneliness was tough
The toughest role you ever played
Hollywood created a superstar
And pain was the price you paid
Even when you died
Oh the press still hounded you
All the papers had to say
Was that Marilyn was found in the nude
Goodbye Norma Jean
From the young man in the 22nd row
Who sees you as something as more than sexual
More than just our Marilyn Monroe
Và bài ca dành cho Công nương nước Anh Diana cũng tiềm chứa những nỗi đau, nỗi lòng trắc ẩn đầy thương cảm của một nghệ sỹ lớn với một người bạn rất đỗi thân thiết. Nghe bài hát này mà tôi cũng cảm tưởng có cái gì đó vốn là rất quý giá với tôi bị sụp đổ bên trong con người tôi. Không biết mình đã trở thành đa nhân cách chưa chứ ngay lúc này tôi thấy sợ cái tôi lạnh giá, cái tôi sắt đá và cái tôi mà tôi mang ra rèn rũa hàng ngày đây.
Goodbye England's rose
May you ever grow in our hearts
You were the grace that placed itself
Where lives were torn apart
You called out to our country
And you whispered to those in pain
Now you belong to heaven
And the stars spell out your name
And it seems to me you lived your life
Like a candle in the wind
Never fading with the sunset
When the rain set in
And your footsteps will always fall you
Along England's greenest hills
Your candle's burned out long before
Your legend never will
Loveliness we've lost
These empty days without your smile
This torch we'll always carry
For our nation's golden child
And even though we try
The truth brings us to tears
All our words cannot express
The joy you brought us through the years
And it seems to me you lived your life
Like a candle in the wind
Never fading with the sunset
When the rain set in
And your footsteps will always fall you
Along England's greenest hills
Your candle's burned out long before
Your legend never will
Goodbye England's rose
May you ever grow in our hearts
You were the grace that placed itself
Where lives were torn apart
Goodbye England's rose
From a country lost without your soul
Who'll miss the wings of your compassion
More than you'll ever know
And it seems to me you lived your life
Like a candle in the wind
Never fading with the sunset
When the rain set in
And you footsteps will always fall you
Along England's greenest hills
Your candle's burned out long before
Your legend never will
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét