Thứ Hai, tháng 1 26, 2009

Thư phương xa gửi 2 ku CHIP & UN


Osaka, ngày 26, tháng 1, năm 2009 (tức 01 tháng giêng, năm Kỷ Sửu âm lịch)

Này 2 ku Chip và Ủn,

Tết đến xa nhà. Người ta hay nghĩ về gia đình con con của mình. Năm nay, lần đầu đầu tiên bố ăn Tết ở Nhật xa nhà. Gọi là ăn Tết chứ cũng chẳng khác gì mấy ngày cuối tuần ở đây, co tròn trong căn phòng con con, tránh cái lạnh 2 - 3oC ngoài trời.

Ngủ nhiều, nghĩ nhiều, thì đến giờ phút này không ngủ nữa, bày trò viết thư cho 2 con vậy. Sau này biết đọc rồi thì bố chỉ cho mà vào xem nhé.

Chẳng biết 2 ku nghĩ về bố thế nào nhỉ? Chắc chắn có gì đó giống con "ngáo ộp" mà trẻ con nào cũng sợ rồi. Vì bất cứ chuyện nghịch ngợm nào của 2 ku thì mẹ cũng lôi ra " bố nhìn cho kià, bố mắng đấy hay bố đánh đòn đấy" Hoặc nhẹ nhàng hơn là "mẹ mách bố". Thế là 2 ku lại thôi không nghịch nữa, hoặc dúm dó, liếc liếc, rồi lảng sang việc khác.
Đợt vưà rồi về nhà, đến ông nội, bà nội cũng hay nói vậy. Quả thế này thì bố là "ngáo ộp" cấp thành phố rồi, đâu phải chuyện nhỏ nữa nhỉ.

Sao không thấy có cuộc thi "ngáo ộp" nào cho các ông bố trẻ nhỉ?

Mà thôi, không sao, "ngáo ộp" mà vẫn có đứa tin hin như Ủn gọi liên mồm "bố bế" và có điều kiện là "bóp còi" vào mũi bố cũng còn tốt chán.

2 ku sống bây giờ khá hơn thời bố mẹ nhiều rồi đấy. Đồ chơi nhiều này, có nhiều quần áo đẹp và ấm này, được chăm sóc và đi chơi đây đó. Thỉnh thoảng..... còn có "ngáo ộp" mà sợ nữa đấy. Hồi bố mẹ bằng 2 ku thì lấy đâu ra. Mà hồi ông bà nội bằng 2 ku thì chắc càng chẳng có gì... Cứ nói như thế thì có mà hết cả cuốn gia phả bố đánh máy cho ông cả trăm trang năm trước vào đây chưa hết ý ấy chứ nhỉ :D

Dù là giao thừa thức muộn để đón Tết, nhưng giờ chắc 2 ku ngủ say rồi. Năm nay, bố không ở nhà để đưa 2 ku đi chơi đêm 30, sang chúc Tết ngoại về muộn rồi xông đất nhà mình nữa nhỉ. Các ku đừng trách bố nhé. Bố đi làm xa thì "ngáo ộp" cũng đi xa, không ở nhà mà tét đít đau với lườm lườm 2 ku nữa đâu.

Mẹ con cũng giỏi thật, còn rủ đâu được mấy ông bạn bố là "ông Sấm" và "ông Nhọ nồi" để canh chừng 2 ku nghịch ngợm, không làm theo ý người lớn, hay không chịu đi ngủ. Chip sợ ông "Nhọ nồi" bôi đen còn Ủn thì sợ "ông Sấm" ầm ầm đến bắt, đến đòn.

Đáng yêu là các con sang Nhật thăm bố, các ông bạn bố cũng sang theo đấy. Có biết không?

À mà sáng nay bố xem chương trình TV về giáo dục ở Nhật, bố lại nghĩ về con đường học hành của các ku đấy. Bố và mẹ con rất hay bất đồng quan điểm nhưng ở điểm này có vẻ bố và mẹ con rất thống nhất. Không bắt các ku phải bon chen điểm tốt, trường thật tốt, học thêm thật nhiều. Bố mẹ mơ ước/ mong muốn các ku chơi nhiều hơn, học hành nhẹ nhàng, cần thì ở nhà ông nội hay bố mẹ dạy cũng được. Mong các ku được tự do, độc lập suy nghĩ, sáng tạo theo sở thích và thiên hướng hơn là gò vào trong một bộ khung học hành, đỗ đạt thi cử. Ông nội nhiều khi không đồng tình khi bố nói về chuyện cách mạng học vấn cho các ku như vậy. Còn bố mẹ thì luôn muốn các ku được chơi, được làm, được học những gì mà các ku thích, chứ không phải học hành thật giỏi, và coi đó là tự hào của riêng mình bố mẹ (Hồi bé ấy, cả bố và mẹ đều học rất khá và chăm chỉ đấy nhé). 

Bố xin hứa sẽ bỏ qua được cái cục tự hào việc học giỏi đấy đi để 2 ku không có gánh nặng, áp lực trong việc trau dồi học vấn ở trường. 2 ku sẽ được học cái mà 2 ku muốn. Bố vẫn nói vui là bố chẳng cần 2 ku học đại học làm gì nếu 2 ku không thích, cứ đi làm đi sẽ học được nhiều điều. Ông nội vẫn nói với bố rằng "bằng học vị thì nhà trường cấp, bằng cuộc sống chỉ có cuộc đời mình tự cấp." Ngẫm lại mà đúng.

Này nhé. Mẹ cũng đồng ý với bố cái hệ thống giáo dục ở VN giờ chẳng ra gì. Mình muốn thay đổi ngay cũng không được. Có lẽ thế nên mẹ đồng ý cho các ku đi học nước ngoài, ở Singapore hay sang Nhật cũng được nhỉ :D
Có điều mình phải là người Việt Nam 100% đã các ku nhé.

Nói thì dễ thế, mất có vài phút nhưng làm được hay không mới là khó. Các ku phải tin là bố mẹ làm được cho các ku như vậy đấy đã nhé. Bố hỏi ý kiến rồi. Ông "Nhọ nồi" và ông "Sấm" cũng đồng ý như vậy.

Bố mẹ đang có trục trặc về cách cư xử với nhau trong cuộc sống. Bố thì bản chất đã rất nóng tính (gen di truyền), đầu óc nhiều khi không cân bằng, hay lôi công việc chung vào cuộc sống tư (chẳng thế mà về nhà đợt này, ông nội kê cho 5 vỉ thuốc tuần hoàn não, ngày nào cũng 2 viên rồi một loạt các loại đông y dược khác nữa. Sang Nhật vẫn đang hì hụi uống theo đơn đó). Mẹ thì không khéo trong cư xử, cứ nhè lúc bố đau đầu thì gây chuyện. Vậy là hơn 5 năm và 2 lần hục hặc, đá chân, đập tay rồi. Thấy cũng mệt nhưng ngẫm cũng tội cho mẹ. Cũng lạ, cái con người nhiều khiếm khuyết, nhiều dị tật như bố mà mẹ cũng chịu đựng được đến giờ. Méo mó, xẹo xọ như vậy mà ghép lại vẫn vừa vuông tròn. Còn thêm 2 cái tai quay nữa (2 ku đấy). Có phận với nhau phải không nhỉ?

2 ku biết không? Bố đang ở trong thời gian thử thách sự kiên trì và bền bỉ vượt khó khăn của công việc đấy. Việc người ta làm trong 3 năm giờ bố phải học và nỗ lực làm sao để gói tròn lại trong 1 năm, việc trong 3 tuần giờ chỉ còn 1 tuần phải hoàn tất. Nhưng bố tin là bố sẽ học hỏi hết và vượt qua được. 

Thôi viết dông dài thế là đủ rồi. Bố đi ngủ đây. Mai dậy bố sẽ đi loanh quanh cho đỡ nhớ 2 ku, xem có quà gì hay thì mua cho 2 ku như là lì xì đầu năm nhé.

Thời khắc giao thừa đã qua, đầu xuân năm mới, bố chúc 2 ku của luôn mạnh khoẻ, giàu tuổi thơ ngộ nghĩnh và luôn giúp đỡ yêu thương mẹ và ông bà nội ngoại nhé. Có nhiều tiền mừng tuổi vào thì cất vào lợn hay tàu Shinkansen của cô Nguyệt cho hồi trước rồi đợi mấy tháng nữa bố về bố bù vào gửi tiết kiệm để sau này đi chơi, đi học nhé. 

Không hiểu lúc 2 ku đọc được thì có hiêủ hết chuyện loằng ngoằng bố viết ở trên nhưng tóm lại là bố cho phép 2 ku khi nhỏ đi học được dốt một tý, mải chơi nghịch ngợm một tý, sẽ không đánh đòn đâu.

Thế nhé!

"Ngáo ộp" phương xa của 2 ku.

Ku Ủn
From Kobe - 20081228

Ku Chip
From Kobe - 20081228

Việc đầu tiên trong năm âm lịch 2009


Đêm giao thừa, chuyển giao từ chuột sang trâu.

Năm của trâu, không biết trâu có cày hộ mình hay vẫn sức người như mọi năm nhỉ?

Việc đầu tiên mình muốn viết năm nay là làm bộ album tranh ảnh của cậu cả Chip vào post này và sẽ hưá cập nhật thường xuyên các "tác phẩm" ngộ nghĩnh của con trai. Những tác phẩm mang tình cảm và cái nhìn rất trẻ thơ và đáng yêu.


Chủ Nhật, tháng 1 25, 2009

Giáo dục kiểu Nhật...


Chả là sau 1 ngày trời bó tròn suy nghĩ về chuyện năm cũ, hôm nay tôi dậy và xem TV :D Với mỗi người Việt, hôm nay là ngày cuối cùng cuả năm cũ, dọn dẹp đón năm mới thôi.

Có 1 chương trình TV về giáo dục lớp 5 ~ 6 (14 tuổi) gì đó. Thật tuyệt. Người thầy nói về quá khứ, lịch sử về sự mất mát do thiên tai, chiến tranh của khu vực và của bản thân. Rất đậm nét, rất sâu sắc nhưng bọn trẻ vẫn lắc đầu rằng hiểu được nhưng không cảm nhận được.

Thế rồi, cả lớp đi dã ngoại đến vùng địa danh đó, mỗi người được phát một tập giấy vẽ to và bộ chì màu. Đề tài, hãy vẽ về những gì em yêu quý nhất (vật hay người cũng được). Sau đó hãy chia sẻ với nhau về những bức tranh, những kỷ niệm được ghi lại đó. Có rất nhiều, người vẽ ông bà, bố mẹ, người vẽ trái đất màu xanh, người vẽ đội bóng chày yêu quý. Có em vẽ đơn giản là chiếc xe đạp hay quả bóng đá hồi bé em rất thích. Nguời thầy vẽ về gia đình và bố mẹ của thầy.

Cuối cùng, cả lớp quay về trường. Việc đầu tiên được người thầy làm là dẫn tất cả đến bên một bếp than củi đã nhóm sẵn ngoài trời. Ông cho bức tranh của mình vào bếp lưả đó, trầm ngâm nhìn nó cháy. Quay lại nói với mỗi học sinh của mình cũng làm như vậy.

Lần lượt, lần lượt, từng nguời bỏ vào ngọn lửa bức tranh của mình và nhìn cháy dần, mất dần thành tro tàn.
Có nhiều em bật khóc, nhiều em nước mắt lưng tròng.

Đấy. Mất mát những gì mình yêu quý là như vậy đấy.

Tôi tin chắc rằng với các em học sinh, bài học lịch sử hôm ấy đã có hồn hơn rất nhiều.


Thứ Tư, tháng 1 21, 2009

Lúc khủng hoảng, bạn làm gì?

Lúc khủng hoảng, bạn làm gì?

Đó là câu hỏi rất hay hiện ra trong đầu tôi thời điểm này. Một chút mini crisis cả công việc và cuộc sống dễ dồn người ta đến cáu kỉnh, im lặng, lảng tránh đám đông, không muốn tham gia vào bất cứ tranh luận vô nghĩa hay có nghĩa nào cả.

Có người hay nói, khi khủng hoảng tốt nhất là tập thể dục, nghỉ ngơi và giữ gìn sức khoẻ, đừng để mất sức không đâu.

Tôi thấy đúng nên tôi quyết định nghỉ ngơi, đọc báo, đọc tài liệu, đọc truyện và suy nghĩ về chuyện thật xa xôi hơn trong tương lai về công việc mình làm, về cuộc sống mình lựa chọn. Sở dĩ vậy vì nghĩ thật xa ra như thế thì đỡ mệt hơn là nghĩ gần (nếu đằng nào cũng phải suy nghĩ). Hoặc ngược lại, nghĩ gần thì mệt hơn là không nghĩ gì cả, cứ action cắc bụp luôn.

Ngẫm kỹ mà xem. Có đúng không?

Obama hôm nay nhậm chức tổng thống Mỹ chính thức và tuyên bố "bắt đầu làm lại nước Mỹ".
Có một người nhỏ bé hơn nhiều, vẫn chỉ ngồi nghĩ rất xa "có nên làm lại cuộc đời mình không?"

Thứ Năm, tháng 1 08, 2009

Giữ cho thẳng đường lái

Về Việt Nam, gặp gỡ nhiều chiến hữu cũ tại FSOFT, cũng thấy vui vì thực sự còn rất rất nhiều người quý trọng mình trong công việc cũng như trong cuộc sống.

Nhân dịp đi trao đổi công việc trực tiếp mới hiểu được suy nghĩ mọi người. Các cụ nói cấm có sai "xa mặt, cách lòng", khó mà hiểu đúng được nếu cứ tít mít mãi bên Nhật.

Sẵn dịp phân tích về sự vụ "mất lòng tin" trong G13.BOM vừa rồi nhận thấy anh em làm việc với nhau, ủng hộ nhau nhưng thực sự không chắc đã tin tưởng nhau. Ranh giới của sự ủng hộ có lợi và có hại chỉ khác nhau ở một điểm, có người không nói ra bên ngoài để cho người lead có 1 cơ hội, 1 khoảng thời gian chỉnh đốn, có người lại làm um ra dẫn đến người ngoài nhẩy vào nhìn ngó, can thiệp.

Người leader, cũng như lái xe chở khách, luôn phải thỉnh thoảng liếc nhìn tất cả các đồng hồ, sensors, đèn báo trên dashboard của xe mà lái cho đúng đường. Tay lái cũng không thể giữ cứng  được mà phải luôn lúc lắc sang trái, sang phải để xe có thể đi thẳng, đặc biệt với tốc độc khá cao.

Thiếu networking meeting liên tục với từng cái đồng hồ, từng cái sensor thì có khác nào lái xe mà không cần nhìn các chỉ số trên dashboard đâu, chẳng biết mình đi với tốc độ bao nhiêu, còn xăng nhiều ít thế nào, trời sắp tối đèn pha bật chưa, etc... Không thể chỉ lúc nào cũng phải dừng xe rồi mới kiểm tra đồng hồ, xăng xe được mà phải là real-time trong lúc lái.

Trong hàng loạt đồng hồ và sensor đó, cái nào hỏng, cái nào báo sai, fault alarm loạn lên thì phải sửa hoặc phải thay thế. Còn nếu không thay thế được nữa thì phải bỏ đi, tự lái xe phải xác định cảm nhận và điểu chỉnh (kiểu lái manual, người Việt Nam tương đối giỏi môn này, như lái xe không cần công tơ mét ấy)

Vì vậy, việc cần làm của G13 bây giờ là cắt bỏ những cái công tơ mét sai, fault alarm, như thế có thể lái dễ hơn.

Ngẫm lại cũng thấy có lý. Chờ xem G13 sẽ làm thế nào.

Thứ Hai, tháng 1 05, 2009

Mâu thuẫn, là động lực cho "sửa đổi" và phát triển

Bài đầu tiên cho năm 2009, chẳng biết bắt đầu bằng gì nhưng có thể bằng cách giở sổ nhìn lại 10 năm làm việc cho công ty FSOFT, cho sự nghiệp phần mềm của mình. Rất nhiều anh em cùng làm vẫn đang tiếp tục sát cánh bên mình nhưng cũng còn có người "không ngừng chửi" mình trên diễn đàn công ty. Chợ Dưa. (lưu tạm cái link vào đây cho đỡ quên: http://www.chodua.com/blog_detail.asp?id=8336). Có nhiều điều phải suy nghĩ nhưng cũng hơi buồn và muối mặt vì ở cái thế giới 2.0 này, người ta dễ dàng tranh thủ cái gọi là anonymous, dân chủ tự sắp xếp để rắp tâm làm hại uy tín người khác. Cũng có thể là hiểu lầm, hy vọng đó là hiểu lầm nhất thời. Thời gian sẽ từ từ tự hoá giải bằng những trả lời xác thực của chính nó.

Quay về chuyện dòng lịch sử 10 năm làm việc tại FSV:

===================================
01. 1999 ~ 2000
+ Ra trường vào làm nhân viên phòng FWB (FPTSoftware WorldWide Business), chân lon ton, dùng notepad viết HTML cho website đầu tiên của www.fpt-soft.com (Bây giờ nhìn lại xấu dã man :D)
+ Cùng với ThuyTT, dạy tiếng Anh, kiểm tra tiếng Anh cho toàn công ty.
+ Sếp sai mấy việc linh tinh, tự cho là chẳng liên quan đến kinh doanh của công ty mà toàn việc cá nhân, chây bưà --> Sếp đi Mỹ và ngầm cho thôi việc, lông bông gần 2 tháng.
+ "Sư phụ" Quỳnh già báo cho, lên gặp anh Nam comment là phải cho nghỉ việc luôn hoặc báo rõ ràng chứ ko lông bông 2 tháng như vừa qua.
+ (Thời kỳ này, thích nhất là làm kỹ thuật, support Y2K, lắp mạng HITC, quản trị mạng TTVN và FSOFT thay sư phụ vào HCM mấy hôm.

02. 2000 ~ 2001
+ Làm các dự án internal của phòng SEPG, QA. Hệ thống timesheet (TMS), FSOFT Insight (hồi đấy là SPACY: hình như là viết tắt từ Software Process ACurracY. Do a.AnhHV nghĩ ra, chắc là mới mua xe máy spacy, niềm mơ ước của các quý tộc VN thời đó).
+ (FSOFT sa thải hàng loạt, giảm 50% số người, nhớ mãi giọt nước mắt mấy người bạn cùng dự án nói chuyện riêng với mình khi họ phải bị buộc thôi việc)

03. 2001 ~ 2002
+ Làm việc ở FIST (FSOFT Internal School of Technology): Chuyên lo đề kiểm tra đầu vào, đào tạo nhân viên
+ Học UML cấp tốc để đi Bỉ nhưng cancelled. Thành ra là đi làm UML thêm cho dự án ở Mỹ, sáng FIST, chiều dự án.
+ (G1, Hùng Bi bắt đầu tuyển quân, bắt mình cho vào làm dự án, đi Bỉ làm dự án cho Anh. Lần đầu tiên xuất ngoại được, sang Bỉ)

04. 2002 ~ 2004
+ Làm trong G1 cho dự án của UK với khách hàng HVN, onsite phải hơn 1 năm, từ collect req đến coding, test, tối ưu hệ thống chạy chậm như rùa đến đáp ứng hoàn toàn yêu cầu sử dụng.
+ (Từ PM dự án, chuyển lên thành DL của D2 to con của G1, doanh số một năm trên 300K, đóng góp lớn nhất trong G1)

05. 2005 ~ 2006
+ Điều xuống G8, tiếp nhận khách hàng NSN, sắp chết, lẹt đẹt mất gần một năm thì có lối thoát.
(Đẩy được doanh số> 1M, tiếp quản được thêm U, nhận thêm U-V từ chị HoànQL, chị Liên)

06. 2006 ~ 2007
+ Với sự độc lập trong hoạt động, G8 tách thành 2 G, G8 và G13, và trở thành GL G13. Nhớ như in ngày đi hỏi về quyết định này với HangLT, NgaDTH và NamNH. 4 đồng chí hỏi anh Nam, xong lại anh DatPP vì không hiểu lý do có thể lại được như vậy.
+ Hoạt động thiên về dùng được nhiều người, chưa thực sự tính toán được kỹ càng về lợi nhuận, tài chính.
+ Nhảy vào chữa cháy cho 1 dự án lớn WR, trực tiếp thành PM, thay PM ban đầu. Bằng mọi giá hoàn thành công việc của KH. Có khá nhiêù hy sinh.
(Cuối 2007, được bổ nhiệm làm phó giám đốc chi nhánh HN, kiêm GL G13) chẳng làm gì nhiều cho HN, theo đuổi vụ EE (Effort Efficiency) được 1 thời gian, thấy bản chất rồi thì okie. tạm thời closed. Kinh doanh G13 ko được tốt như mong muốn, nhưng cũng tạm ổn.)

07. 2007 ~ 2008
+ Bị dụ sang Nhật cắm chốt làm dự án WR, sau đó tiện tay thì dựng Osaka. Cuối cùng thì thành ra dựng Osaka là chính, WR hơi phụ hơn.
+ NamNH làm plan cho G13 2008, với nhiều hứa hẹn từ chị Liên, rồi kỳ vọng nhiều vào mình nữa. Kinh doanh cũng không được như mong muốn. Anh em G13 thất vọng nhiều, và cũng phải giảm đi quân số gần 40% so với lúc hưng thịnh.
+ Tháng 4 thì chính thức nghỉ GL G13, tập trung xây dựng văn phòng Osaka và business của FSOFT Japan ở Osaka.
+ Tháng 10, văn phòng mới vào hoạt động, quy củ hơn nhiều, support dự án và khách hàng cũng tốt lên nhiều (giá trị vô hình, chưa đo được bằng doanh số lớn ngay).
+ Vẫn liên tục theo đuổi và support account U & NSN+ khá nhiều KH con + to khác.
+ Tháng 12, đề nghị lấy bài viết dự án WR phase 1 hồi 2007 đăng lên chợ dưa, chuyện phần mềm. Bị soi và comment nhiều. Ban đầu trả lời từ tốn. Về sau, sang 2009, trả lời kiểu "hăng tiết vịt" cho vui chợ, anh em bức xúc chung, riêng cá nhân đều có thể xả. (Dù rằng hơi buồn vì thấy quanh đi quẩn lại bị căm ghét khá nhiều). Chắc chắn phải tự xem lại mình.
(Tháng 9, FSOFT Japan --> FPT Japan, công ty cổ phần hoá, trở thành thành viên HDQT của FPT Japan, kiêm luôn trưởng văn phòng Osaka, trưởng phòng kinh doanh FPT Japan, chức đè chết người, nhưng vẫn làm một việc con con là chăm chút cho Osaka và thị trường FSOFT tại Osaka là chính). Quên mất là vẫn kiêm phó giám đốc chi nhánh FSOFT-HN, thỉnh thoảng lôi ra bán hàng, dụ khách sang VN). Hơi xấu hổ vì chẳng làm gì cho HN cả.

08. 2009 ~
Nhiều thay đổi lớn về tổ chức công ty, chắc sẽ tự bãi nhiệm phó giám đốc HN. Được bổ nhiệm làm PGĐ FPT Japan vì giám đốc Liên về nước.
Còn nhiều sự kiện trong một năm đầy sóng gió nữa. Văn phòng non nớt mới ra trong lúc khó khăn thế này, không biết có bị close-down không? Thấy lo lắng...

===================================


Đời nhiều thăng trầm trong công việc 10 năm, buồn vui lẫn lộn, chỉ biết đôi khi nản bước hoặc định vì đồng tiền trước mắt mà rẽ ngang sang đường khác nhưng rồi kết cục vẫn theo FSOFT, vì lý tưởng, vì một vài người sếp tốt, và vì "ân tình" của công ty (tức là của những con người ở đó). Đã có lúc thấy không cần phải lo đến tấm cơm manh áo cho bản thân nữa, cũng một phần do công ty mang lại cho mình. Cám ơn nhiều.

Trong chuyến bay về VN, chợt học được câu từ bác học Albert Enstein trong phim Ghost Town: "Only a life lived for others is worth living". Tự thấy ngấm lắm và cần tiếp tục hoàn thiện chính mình. Về nhà, nhìn thấy bố mẹ cũng già rồi. Mẹ nói nhỏ trong bếp lúc đêm, "bố con bệnh nặng lắm mà muốn mẹ dấu các con". Suýt khóc. May mà kìm được và thấy phải vững vàng bước tiếp con đường đã chọn.
Sống cho mọi người, bao gồm không chỉ là công việc, hay các đồng nghiệp cần việc, còn vợ con, gia đình, bố mẹ, và bao người thân thương nữa chứ.

Sang năm mới, thêm 1 tuổi mới. Ngoài 30 nữa chứ, cứ 1 tuổi là 1 suy ngẫm, hiểu đời hơn. Nghĩ những lời bố đôi khi vẫn tâm sự mà thấy đúng. Thấy mình trẻ con quá, nhiều khi còn mâu thuẫn cực điểm với chính bố mình.

Sống cần có tâm.

Chủ Nhật, tháng 1 04, 2009

Làm thơ thời đại học (tiếng Anh)

Hồi đại học, học tiếng Anh cũng hơi hâm hâm đến mức ngồi làm thơ bằng tiếng Anh:

Có lẽ câu từ xuất phát từ những từ học được rồi những câu chữ, ca từ trong các bài hát pop mà suốt ngày nó nghe từ hồi đó.

Có một cái Tết xa nhà, nó lục lại cuốn sổ trước kia, bắt đầu bắt tay vào việc thực hiện số hoá (digitalize) những ghi chép của một thời tuồi 2x ngây ngây, ngô ngô.

Bài thơ số 1:

I CAN'T FAKE IT ANYMORE!

You cannot see the truth of me,
You cannot hold on till the end,
You just think of the goodness,
Without feeling the badness.
Once, I opened my life to you
And hope that you would grab it
But eventually I find that
You are solely keen on your happiness
Still, I know I'm faking it
'Cause my love for you 's so strong
Love you so much and
So much in love!
These make me live such a way you hate
Hurting your feeling and so to our friends
Still I know I'm faking it
But
This 's hard to explain
Wishing you could understand,
Albeit (expecting) you cannot understand
Then I live my real life in vain
But I know
I can't fake it anymore.

(23.02'.24" Sunday, 10-May-1998)

Bài số 2:

LOVE AIN'T HERE ANYMORE!

Today, I see you, I feel you
I smile at myself and think of you.
That simple way leads us too far
Finally, I know Love ain't here any more.

Love will be scuttled inside my mind.
You can't take it out an press it into my heart.
'Cause I know love ain't here anymore

(11.00'.57" Monday, 11-May-1998)

Bài số 3:

IT WAS ALL OVER.

When you rang me this afternoon
I was absolutely confused
I had changed my mind, I told myself
But why there remained such a feeling that I thought it was all over.
My heart waws beating but it lost the rhythm
I found you in the one I love
Although you cannot stand me more
'Cause I see it was all over
How could my love change into our friendship?
I asked this thousands and thousands times!!!

(16.33'28" Monday 11-May-1998)

Bài số 4:

A BEAT OF MY HUNGRY HEART!

Have you got someone you can believe in?
Or will you turn away what the feeling is?
My love is strong more than forever
Noone would ever love you better.
But when I am in danger
You aren't my protection
A sea of love remains inside of me
And I finally know the truth
You 're the one as everyone
passing in front of my eyes.

(23.02'52" Monday 11-May-1998)

Bài số 5:

A BUTT TO BUTT IN!

Baby, I miss you!
All days and nights I think of you
You 're my queen, you 're my devil.
You're ev'rthing I need

I phoned you just for my emptiness
You called a "butt"
I didn't really know what it means.
I met you then and give you time to show your thoughts
Nothing to say and nothing to see.

Love (for you) squeezes my heart!
Love (for you)blinds my eyes.
As you settle in my mind
You're burning up my passion
Though I know you have another man who you truly love
So the joke falls down on me.

I'm a "butt" and I'm telling joke
Which makes everyone cry
But I will die
which makes everyone alive.

(16.39'00" Monday 01-Jun-1998)

Bài số 6:

DREAM OVER!

Ev'rytime I close my eyes
I'll find you who always smile
Wishing you would never cry,
At the time I open my eyes

Ev'rynight I dream of you
Together we view the blue sky
Hoping we could ever fly
To the star far far away.

Ev'ry move I make
Ev'ry step I take
Make me thing of day
When I have to say
I'll be loving you

You may build my dream
You help me say these words
But I find no sign
Eventhough I 've tried

So I search a place to hide
Till the end of life
And I'll be loving you!.

(00.15'02" Tuesday 02-Jun-1998)

Bài số 7:

UNTITLE 1!

Can you hear my heart is beating?
Can you hear my soul is talking?
Can you see my eyes are sparkling?
And can you find my love is still living?

When I met you,
My heart stopped
My sould was the odd
My tears just dropped
And my love was lost.

You came to me like a summer breeze
You brought the seed of love and planted in in my deserted heart
Now it's growing but I wonder how it will survive without your arm around.

And when I die, I'll give only thing
You'll always have my love and see me through
I'll be your rain, up in heaven
Forever my love will shine on you.

(Tuesday 02-Jun-1998)


UNTITLE 2!

Tomorrow, we have an oral exams
You and I will be in one group
I'll try my best to bring you in
Even though I know it can be boring
Cause you see me as a bad lad
Who always disturb your life
Avoiding to see me, you felt better
So I told myself to cover my light
Let it shine over the darkness of the nights
But only if you're not in sight.
You are so kind just when you want to have a smile
I never stop loving you until the day I die.

There are a lot of girls to fall in love with
But there's only one girl that I'm thinking of
You're the one that I think of
You're the one that I fall in love

(đây là 1 đoạn trong 1 bài hát nào đó tôi nghe trên radio hồi đó)

I can't express this feeling
But your hadn in mine is right
So let's stay together
What do you say?
Shall we stick together forever?

(Đây là 1 đoạn in trên 1 túi đồ plastic hồi đó, ko nhớ là mua gì nữa)
(19 - Jun - 1998)

Và đây là comment của my very dear one written secretly in the notebook:

" Is this your deep love? Someone said 'Untouched love is the most beautiful love', right darling???
Why didn't you put all this stuffs to the flame befoe you gave your heart to me, darling? Why did you decide to fall in love with me? Is it your ... heart's choice or your mind's?