Có nhiều việc, đúng là dù có sắp đặt đến mấy cũng không thể ngờ nổi kết thúc của nó. Có những thứ, dường như tưởng mình đã hiểu nhưng thực ra chẳng hiểu gì. Có những khi cứ nghĩ mình quan trọng lắm nhưng hóa ra cũng chỉ bình thường.
Ngẫm cho cùng, cuộc sống thật là đẹp khi mỗi ngày ta lại gặp một bất ngờ mà ta chưa từng biết đến.
Tối nay, ở trong Đà Nẵng, xuống gác làm 2 bát bún bò giò heo cho ấm bụng, thấy cuộc sống mà đơn giản chỉ như người bán hàng đêm đêm như vậy thì thật hạnh phúc.
Ăn tối tiếp khách, uống bia nhiều hơn mọi ngày, cáo "say" chuồn về trước cùng với anh giám đốc, để cậu Việt dẫn 2 ông khách đi hiệp 2 và kiếm "chân dài" theo đúng sở nguyện của 2 bác ấy. Các bác này cũng tinh ý, cứ nói đây là thành phố du lịch nên khác lắm với Hà Nội, gián tiếp đề cập đến "khoản kia" mà mình mãi không hiểu để phải nói thẳng ra cho cậu Việt comter. May mà có Việt. Mà cũng buồn cười thật, 2 bác lần đầu sang Việt Nam, muốn đi mà lại nói là không mang tiền theo nên anh giám đốc lại phải dúi cho Việt một ít. Hiểu là khách Nhật thì họ không tránh được món này, nhưng mình chúa ghét cái khoản vô bổ. Dù sao, đến nay vẫn còn rất "trong sạch" theo 1 nghĩa nào đó. Mai gọi điện bắt cậu Việt "báo cáo" lại sau.
Về nhà, xem một bộ phim hay cùng bạn bè, 12h đêm xuống gác ăn hẳn 2 tô bún, ngồi nói phét chuyện xã hội, chuyện công ty, chuyện người ngoài như thể để được làm chính mình khi xưa đôi khi vào đây công tác.
Tặng một món quà cho người bạn, lâu ngày không gặp, như thể tìm kiếm được 1 niềm vui lây từ anh. Nói vậy, cũng có nghĩa đang có chút buồn vu vơ đâu đó. Thôi kệ, vứt nó vào mấy dòng lên đây, đi ngủ 1 giấc, 5 tiếng nữa là ra máy bay về lại Hà Nội rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét