Thứ Bảy, tháng 9 13, 2008

Handcock - Siêu nhân cái bang... (who care?)

Cuối tuần, mượn được DVD phim Handcock mới ra. Không skype nữa, xem phim thôi. Đã mấy tháng rồi không được xem phim. Who care? Ai mà đi quan tâm đến việc tớ đã lâu rồi không phim đâu? Link film đây: http://www.hancock-movie.com/. Phim đang công chiếu tại rạp, DVD này thì rõ ràng là lậu, quay trộm mang ra rồi. Từ Việt Nam mang sang Nhật đấy.

Siêu nhân lang thang, không già, không tuổi tác, đạn bắn không thủng, sức mạnh vô địch, kiểu muốn chết cũng không thể nào chết được, bất lực với việc không thể tàn phá cơ thể của bản thân mình. Chuyện không khác gì mấy với cảnh cụ già 80 lấy cô vợ trẻ tròn 20 tuổi ấy. Ừ,đúng là không khác mấy...

Siêu nhân là thế, nhưng hóa ra lại có đôi. Thế mới là phim Mỹ. Vợ siêu nhân, cũng là một siêu nhân, sức mạnh như nhau, chẳng già được, chẳng chết được, dao đâm cũng không thủng được. Nhưng vợ siêu nhân này trốn chạy trong vai người vợ đảm của 1 anh chàng bảnh bao, và 1 cậu con riêng kháu khỉnh.

who care? Siêu nhân có cặp thì cũng là bình thường. Thế mới là phim Mỹ.

Tất nhiên là cặp này yêu nhau rồi, nhưng anh chồng siêu nhân Handcock thì bị mất trí nhớ, thế mới lạ. Đã là siêu nhân nhưng vẫn bị mất trí nhớ, quên cả vợ mình từ hơn tám chục năm trước.

Nhưng số phận cứ run rủi, hút 2 người siêu nhân xa cách này lại với nhau dù có cố ý trốn chạy. Bình thường thì sẽ được gọi là định mệnh, là destiny, là fate, vân vân và vân vân. Nhưng siêu nhân thì phải khác. Kiểu tình yêu của họ cũng siêu phàm, sẽ không phải sự cuốn hút định mệnh bởi soul/ spirit hay gì cả mà họ nói rất rõ ràng là do physics, tạm hiểu là luật tạo hóa (vật lý) trong ngữ cảnh ấy. Thế mới hay. Thế mới là phim Mỹ, Hollywood làm, không phải phim tham dự liên hoan phim châu Á. Mà who care? Tình yêu thì có sức hút đến với nhau là chuyện bình thường, đặt tên gọi là do cái gì mà chẳng vẫn sẽ là như thế.

Tình yêu có sức hút như vậy nhưng 2 siêu nhân suýt chết khi ở gần nhau. Thì ra, ở gần nhau, họ sẽ trở thành những người bình thường. Chạm mặt chốc lát không sao, đánh nhau tan nát cả một góc thành phố lớn cũng không sao, nhưng ở với nhau càng lâu, sức mạnh siêu nhân càng triệt tiêu đi, càng nhanh trở thành người bình thường. Khi đó, thì who care? Ai quan tâm đến việc siêu nhân khi không còn là siêu nhân nữa?

Hóa ra, triết lý Mỹ là vậy, tình yêu ở gần nhau thì dù có siêu phàm cũng trở thành bình thường, giống bao người khác. Siêu nhân sẽ là quá khứ, sẽ có thể già, có thể chết, có thể bị đạn bắn thủng. Nói cách khác, siêu nhân yêu cũng sẽ giống người thường thôi. Cái này không giống phim Mỹ, giống phim Á Châu hơn nhỉ? Nhưng who care? Ai quan tâm đến việc phim Mỹ nhưng giống phim Á Châu đâu?

Tình yêu đòi hỏi hy sinh? Vợ siêu nhân sắp chết, siêu nhân lại phải đi thật xa vợ mình để sức mạnh siêu nhân dần dần trở lại, để cuộc sống trở lại với người vợ. Hóa ra tình yêu đòi hỏi hy sinh cho nhau, hy sinh chính cái biểu hiện rõ rệt nhất của tình yêu (luôn ở bên nhau, luôn luôn kết nối, connecting) để cho nhau sự sống... Người vợ siêu nhân lại đi bên cạnh anh chồng bảnh bao và đứa con riêng của anh ấy, được hưởng một cuộc sống của một người vợ bình thường. Handcock lại trở lại cuộc sống lang thang với những chinh phục mới của mình.

Thôi không skype nữa, không connect, không kết nối tâm hồn xa xôi nữa. Vì một cuộc sống thật, tốt đẹp hơn cho các tâm hồn. Destiny đấy. Mà quan trọng là who care?

Đành ngồi xem phim khác để không connect. Mà thôi, không xem nữa. Who care? Ai mà đi quan tâm việc tớ không connect mà ngồi xem phim đâu?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét