Email của 1 đồng nghiệp làm cùng từ Nhật. Về Việt Nam giờ lại làm cùng công ty (đã xin phép post vào blog để lưu trữ)
Viết tặng anh bài viết này với tất cả sức lực, tài năng, tình cảm (nhiều chiều cảm xúc).
Và xin phép được đăng tải trên các phương tiện thông tin đại chúng để quần chúng có 1 cái nhìn toàn diện hơn về chân dung NghiaTD J
Được ko anh Nghĩa nhỉ?
Hà Nội, 2/12 (kỷ niệm 1 tháng SN anh), viết trong vòng 1h đồng hồ và chỉnh sửa lại trong vòng 15p.
**********************************************************************************
Nghĩa TD thiên tài hay tai họa?
Người mà có thể biến đá ong thành ngọc bội thì chỉ có thần thánh thôi chứ người thường làm thế quái nào mà được.
Bản thân con người tự ý thức, tự khổ luyện mới có khả năng thành tài, đây lại có thể biến đá ong thành ngọc bội thì chắc chắn là thiên tài rồi.
Tôi gặp lão lần đầu tiên vào 1 ngày đẹp trời ở thành phố ĐN xinh đẹp. Lão có sắc mặt của tiền, chỉ cần biết giá trị mang lại là gì, em là ai, anh không cần biết. Nghe nói là sếp đây, hình như hồi đấy đã là Phó Giám đốc HN, tôi tự thấy mình phải nể mặt lão chút.
Xoẹt, rút từ trong túi ra là 1 em MAC to phải mấy găng tay tôi đo chả hết, gián hình 2 con gà chíp mặt trước mặt sau.
Già rồi mà còn thích cưa sừng làm nghé. Xin thề. Nhìn mặt lão, cộng với chức tước lão gánh tôi tin chắc lão tầm 35 chứ ko ít. Ấy là chuyện 3 năm về trước nhé!
Lần thứ 2, lúc này tôi đã ra HN, một hôm đang ngồi ngoan ngoãn khai timesheet sáng thứ 7, nhìn thấy tôi, lão hỏi 1 câu không thèm nhìn mặt. Rất chi là khinh người. Sao, em không vào ĐN à? Sao anh ko vào? Anh mà vào á, vợ anh nó cấm cửa. (Ấy là tôi diễn đạt lại thôi, chứ câu nói của lão bóng bẩy hơn nhiều).
Sáng nay gặp lão trong phòng GL G13, chả hiểu sao lại chui được vào đấy vì nghe đâu thiên hạ đồn bây j chỉ là PM xoàng thôi, thấy mặt như cái bị, tỏ vẻ quan tâm hỏi han sao thế thì mới dám buông 1 câu, vẫn ko nhìn mặt nhau nhé, sáng nay anh bị vợ đánh. Nói chung là sợ vợ.
Lần thứ 3 là má mì của nhóm tôi làm hồi đó dẫn tôi lên gặp lão. Nghe bảo lão đang cần tuyển lao động xuất khẩu sang Nhật.
Tự thấy mình cũng còn trẻ khỏe ham hố nên tôi xung phong đi liền. Lão nói chuyện với tôi cũng chả giúp tôi định hướng được gì. Tôi tự hỏi sao nghe nói cái anh này ghê gớm, có ghê gớm quái gì đâu nhỉ. Nghe chừng còn không biết đời mình sẽ ra sao. Chả biết đi theo lão có nên cơm cháo gì không?
Y như rằng, sau hơn 1 năm mài gươm gươm cùn, luyện chưởng hỏng nội công tôi đành rút êm về VN bảo toàn tính mạng thì lão cũng lẽo đẽo theo về.
Thôi, chuyện này nói sau.
Nhưng mà nói chung là, không có lập trường quan điểm gì cả. Tôi tự thấy, lão chả hơn gì tôi. Giờ thì cũng chỉ là PM.
(Chuyện này thì chỉ có tôi và các bạn biết nhé, còn bị vợ gọi là Phó thường dân nữa) Tôi thấy mình hơn đứt. Ít gì tôi cũng là thường dân.
Tiếp cái chuyện gặp gỡ lần thứ 3.
Đấy, chỉ có mỗi mười mấy phút nói chuyện mà cuộc đời tôi nó rẽ cái oặt sang 1 bên, lênh đênh trôi theo lão suốt hơn 1 năm trời. Cơ khổ.
Tôi được đẩy lên lò luyện quân trên Tokyo được 1 tháng, 1 ngày lại cũng đẹp trời tôi lên tàu về Osaka theo lão.
Tôi thì vốn nữ nhi thường tình nhưng được cái ham hố, làm cái gì cũng phải quang minh chính đại đường lối rõ ràng, mới lò dò ra hỏi lão:
Anh ơi, thế xuống đấy thì em làm gì?
Lão quắc mắt nhìn tôi, thề là con bé ngây thơ vô vàn số tội, bảo, em này hỏi buồn cười thế. Người ta làm gì thì mình làm nấy.
Ớ nhưng mà ở dưới đó có mỗi Hoàn với anh, em làm thế nào?
Muốn làm thế nào thì tự nghĩ ra mà làm lấy chứ.
Úi mịe, mình nghe tiếng bảo Nghia TD training con người ta giỏi lắm. Thực ra là cái hồi mới sang ấy, cũng vì cái hào quang tỏa sáng quanh cái đầu bóng nhẫy ấy mà nhắm mắt đưa chân. Không ngờ hồi đó đúng là trẻ người non dạ quá, không để ý cái đầu lão thì bóng, ruồi đậu cũng gẫy chân chứ chơi à, mà lại đứng ngay dưới mấy ngọn nêon nó chiếu vào, ko có hào mới là lạ ý chứ.
Thôi đời con coi như con thuyền trôi từ đây!
Hơn 1 năm trôi qua.
Lão ấy bảo, ước mơ của anh là xây dựng Osaka, cũng là đóng góp mở rộng sân chơi cho Fsoft, anh ước càng nhiều người được đi nước ngoài càng tốt.
Anh mơ đến 1 ngày, 10 vạn nhân viên của mình sẽ tươi cười làm việc, chăm sóc cây cối, rau xanh trên mảnh vườn mầu mỡ.
Lúc đó tôi mới phát hiện ra lão có bệnh mơ hão!
Lão có biết đâu rằng, thời chiến tranh loạn lạc, nông dân gì, ra trận cầm súng hết. Ko muốn cũng phải làm. Ở đời, tưởng là muốn gì được nấy, thích gì làm nấy
à?
Ấy lại có 1 hôm, đang trong phòng họp chợt thấy lão xô cửa phi ra ngoài, tay lăm lăm cái điện thoại miệng nói như hét chân nhảy tưng tưng mặt nóng bừng bừng mắt thì nảy lửa.
Chọn đi, hoặc là nó ở lại, hoặc là tôi xin nghỉ.
Nó ở đây là 1 người rất hiền lành, dịu dàng. Tôi thề. Tôi uống rượu với anh ấy rồi mà.
Được vài hôm, thấy lão cứ bứt dứt khó chịu, mặt thì ra vẻ tập trung công việc, nhưng tin tôi đi, tâm hồn chắc chắn đang treo gốc cây nào rồi.
Tôi mới lựa lời tâm sự hàn huyên thì bảo, anh cũng muốn nói chuyện với nó quá. 2 anh em đã từng ăn ở với nhau đấy chứ, anh quý nó lắm.
Tin được không nhỉ? Tôi là tôi nghi lắm. Tôi nghĩ, có khi lão ảo tưởng về mình cũng nên. Cái gì gọi là quý nhau, cái gì là hổ thét ra lửa. Hổ nhé, ko phải rồng. Dù cái thứ lão ấy quấn quanh ngón út lại là 1 con rắn vợ lùng mua cho.
Người ta hay nói: Thiên hạ đồn. Để nói về 1 sự việc nào đó ng ta biết mà ko muốn tiết lộ ai là người đưa thông tin. Tôi là tôi biết lắm. Đến oan còn có đầu, nợ còn có chủ nữa là. Lão chúa là hay tung tin đồn.1 ngày tôi chợt nghe, Anh Nghia là người hoàn toàn vô hại. Em Thu cũng bảo anh ấy vô hại thật. Làm việc với anh
Nghĩa gần 2 năm rồi đấy, kể ra nói thế cũng có cơ sở chứ phỏng. Dưng, tôi vốn đa nghi mà lại, bảo: Này anh, em thấy mỗi anh nói thế thôi chứ. Tự tung tin đồn về mình hả? Anh chứng minh: Này nhé, anh rượu ko, thuốc không, chè không, gái gú càng không.
Nhưng mà ai bảo với lão ấy thế là hay nhỉ.
Trai vô tửu như kỳ vô phong.
Nói chung, ko hỏng là được, chứ hư thì làm gì mà xấu.
Hoang tưởng, tự kỷ, vô hại!
Nghĩ về lão mà thiếu cái đặc điểm này thì không phải là lão. Nói lắm. Đến đau cả đầu, hết cả phần người khác. Được mỗi cái là nói cũng có duyên tí.
Cứ thử họp với lão 1 buổi mà xem.
Nếu không nói thì lão ngọ ngậy, quay bên này, ngó bên kia, trêu bạn này, liếc bạn khác. Nghe đâu cái thủa hàn vi còn cắp sách tới trường, đã từng bị cô giáo cho ngồi xung quanh toàn các bạn gái để bớt nói. (Nhưng mà cô đã sai lầm vì nhờ vụ này mà lão mới lấy được vợ)
Trong buổi họp lão nói say sưa.
Khi ai ai cũng yên lặng nhã nhặn ngắm nhìn nhau và tận hưởng cái ảo giác mọi thứ đang êm thấm thì lão bới tung hết lên. Mà lạ cái lão chọc vào chỗ nào là chỗ ấy nó lòi vấn đề ra. Đúng là hết cái sẩy thì nẩy đến cái ung. Khả năng đưa chuyện, lèo lái, thay trắng đổi đen, át vía người khác thì khó ai mà bì kịp. Kinh nghiệm xương máu là, họp với lão cứ ngồi im đi, thỉnh thoảng buông vài câu thì lão ấy cũng chú ý nghe đôi chút đấy.
Đường đường là 1 đấng nam nhi, mà cái hồi còn ở G1, xưa lắm rồi ấy, giờ thì câu chuyện nào có dính dáng đến tí sử cũng lôi chuyện đấy ra mà kể, rằng thì là ngày xưa anh mắng chúng nó sang sảng suốt cả ngày, anh bắt chúng nó làm cái này, anh bắt chúng nó test cái nọ, vặn vẹo la lỗi quát mắng là sở trường của anh.
Chưa ở đâu tôi thấy có người lấy cái niềm được nhiếc móc người khác làm niềm tự hào của mình như lão. Thử hỏi xem, có ai thích bị trách mắng ko, mà trời ơi
lão ấy mà mắng thì thậm tệ. 1 bà chị đáng kính của tôi tâm sự: Này em ơi, chị nghe Nghĩa TD nói chuyện sao chị thấy mình xấu hổ thế, như là chị không làm được cái gì trong khi lão đã phải mất bao nhiêu công sức, bao nhiêu tâm huyết, quần quật cày bừa suốt cả ngày. Mà thử hỏi xem, ở cái G13 này, khi tôi nói tên chị ra, có ai không phục chị về khả năng làm việc kiên cường thì tôi xin đi bằng đầu xuống đất. Đấy, nói chung là, coi người khác không ra gì.
Giờ quay về làm phó thường dân rồi, có cái hôm họp post-mosterm dự án, chả hiểu thế nào anh em lên lác đác vài người trong khi dự án thì to đùng đoàng. Lão tức quá, tức quá mà ko làm gì được. Vò đầu (làm gì có tóc mà vò), bứt tai (2 thằng con tối nào nó chả đu 2 bên), cũng ko mọc thêm được người nào.
Lão tưởng lão là ai chứ?
Tưởng phong cho mấy cái chức danh Kỹ sư trưởng phụ trách thiết kế, Kỹ sư phụ trách kỹ thuật mà thành quân đội à? Lão quên à, dân Fsoft nhà mình có khác gì cái bang theo cờ khởi nghĩa, ngon thì oánh, ko thì nghi, đâu có quen chức tước đao to búa lớn làm gì. Lão nghĩ, danh có chính thì ngôn mới thuận, cơ mà ai bảo lão nghĩ thế là cả thiên hạ họ nghĩ thế? Những tưởng chém vài tướng, dẹp vài loạn quân mà làm cho tổ chức chỉnh tề ư? Sai lầm, lòng người chỉ hướng theo cái nghĩa. Lão tên là Nghĩa mà sao mãi chả hiểu cái lý đơn giản ấy nhể!
Lão cứ tự huyễn hoặc mình là coder giỏi, always coding for food, giờ đòi làm PM mà tương là ngon. Sai lầm, code giỏi chắc gì đã quản lý giỏi. Khác nhau lắm.
Ấy nói nhiều về lão tự dưng cái hình ảnh khuôn mặt lão lại hiện ra trước mặt. Thề có chúa, tôi chưa từng bao giờ nghe thấy người ta nói: Anh Nghĩa đẹp trai.
Ai mà nói thế tối về soi gương nhìn lại mình đi xem lưỡi có dài ra 3 tấc ko?
Mắt thì bé mà cận lòi. Bỏ kính ra ôi thôi gái xinh gái xấu là 1 hết. Thế mà cứ chê em này mặc xấu em kia mặt mũi đầy quốc lộ.
Đầu thì tròn mà trọc, má thì phính ra (đấy là hồi nào vợ thương, còn ko nghe lời vợ 1 hôm biết liền, mắt đỏ giấc, má bủng beo, bủng beo nhé, thật đấy, cứ nhìn kỹ lão mà xem). Mũi thì rõ to lại nằm giữa mặt. Vô cùng là thiếu cân đối. Răng thì vàng. Ko thuốc lá mà vàng răng thì chỉ có ngày bé còi cọc tong teo ốm nheo ốm nhách nên mẹ phải mua kháng sinh liều cao cho uống, không giữ gìn được nên mới thế.Cái miệng thì khóe nhếch lên mà chẳng bao giờ ngơi nghỉ, ngồi không cũng phải rau ráu vài cục đá lạnh. Tán khách hàng thì dẻo như kẹo kéo, các chàng các nàng có thông tin gì dù là bí mật cấp độ nào cũng thun thút tòi ra mà ko hề nghi ngờ lão đang là đối thủ. Cái hồi năm nảo năm nào Fsoft bình bầu gương mặt được chị em yêu thích và gương mặt bị chị em ghét. Chả biết ai là gương mặt được yêu thích, chứ gương mặt bị ghét thì chính lão.
BAT họa sỹ đã minh họa bằng hình ảnh 1 khuôn mặt béo phị đang bị ruồi nhặng bay vo ve trên đầu và cái kính ngoắc trên mũi thì vừa bị kéo vừa bị giật. Chả hiểu ai nhìn thấy sao chứ tôi thấy đúng lắm, đúng lão lắm. Cái người mà không cần nói ra cũng át hết vía những người xung quanh rồi.
Để xem lão xoay sở thế nào với cái dự án con con NINA.
Viêt đến đây mới xem lại câu mở đầu. Ấy cái câu hỏi đấy. Còn phải bàn, lão đích thị là Tai họa rồi!
Ấy còn 1 điểm nữa về lão mà sáng nay lúc hì hụi giặt quần áo tôi mới nhớ ra. Tôi cá là, lão nhận được bài này là đọc ngấu nghiến. Nếu ko phải thế tôi xin bé bằng con kiến. Ngẫm nghĩ tí mà xem, ví dụ như anh Nam, anh Lâm Phương nhé, sao tôi cứ thấy họ có cái vẻ điềm tĩnh mà cương quyết. Đối với những việc con con như ng ta viết gì về mình chắc hẳn họ cũng chẳng quan tâm lắm đâu, đọc cho vui vậy thôi. Chứ còn lão á, thì á, thù lâu nhớ dai kinh khủng khiếp.
Từ cái kim sợi chỉ đến NINA sắp bước vào trận 2 rồi phải làm gì đây, đều thường trực có trong đầu lão hết. Không hiểu cái đầu lão làm bằng cái gì nhể, lão không có quên cái gì sất ấy. Tôi thề!
Ko hiểu lão sẽ làm gì để trả thù tôi đây!
Thôi ko sao, vốn tôi với lão cũng thù hằn chồng chất rồi, có thêm tí cũng chả sao.
C'est la vie!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét