Rảo bước trên đường đời, ta chợt nhận ra có quá nhiều thứ phải kết thúc. Có những gắn bó tưởng chừng như cả đời này, chia ngọt sẻ bùi, nhưng giờ sẽ không thể đi chung đường được nữa. Tất cả được chất chứa hỗn độn, phức tạp, trong hành trang kỷ niệm theo ta trên từng tiếng tích tắc của nhịp thời gian. Đóng nắp vali ấy lại, ta có được một chút tĩnh lặng cần thiết để nhìn, để thấu hiểu tâm can của chính mình. Và rồi khi đắm chìm trong những miên man suy nghĩ, bao ký ức tươi đẹp vẫn đang cố gắng lịch kịch như chực bung xoè ra, lấp ló trên những con số mặt đồng hồ. Những khuôn mặt dần nhạt nhoà. Đến bóng tối đằng sau lưng cũng nhạt dần, chuyển sắc xám.
"Lying in my bed I hear the clock tick and think of you
Caught up in circles, confusion, is nothing new
Flashback, warm nights, almost left behind
Suitcase of memories, time after"
Hội ngộ rồi chia ly chỉ là một phần tất yếu trong của cuộc sống, ta cũng như bao người khác cũng sẽ có lúc buộc phải nói lời giã biệt với người mình yêu thương. Có ai đó rồi sẽ bỏ ta đi xa. Tệ hơn nữa, chúng ta có thể đánh rơi nhau đâu đó trong cuộc đời này mà không hề hay biết cho đến khi quá muộn. Không có gì mới mẻ ở đây cả. Cuộc sống muôn nẻo thì cũng có cả triệu lý do để kết thúc những mối quan hệ. Tự an ủi rằng đấy cũng là một cách cuộc sống này vận hành và phát triển. Có khác thì chỉ là sớm lạc mất nhau, tim vỡ ra một xíu, nước mắt xuôi một ít, lòng quặn đau thêm một chút.
"Sometimes you picture me - I'm walking too far ahead
You're calling to me, I can't hear what you've said -
Then you say - go slow - I fall behind -
The second hand unwinds"
Ta thừa nhận rằng làm gì có ai cứ thế bước đi tiếp hành trình cuộc sống mà như chưa từng có chuyện gì xảy ra, như chưa từng bị va vấp và tổn thương. Có đâu dễ vứt được cái vali hành lý ấy. Ngược lại, kỷ niệm cũng chính là thứ hành lý mà ta sẽ phải mang theo suốt đường đời. Thời gian tiếp tục trôi qua những mốc cuộc đời 22 - 26 - 28 - 30 - 37 và vali ngày một trĩu nặng. Các con số nhảy nhót: 22 ra trường - đi làm, 26 lễ cưới, 28 Chip, 30 Ủn và 37 Time After Time. Trằn trọc không ngủ nổi, ta ngồi đếm thời gian và nhớ về những gì vốn từng là thân thương nhất, những thầm kín đã bị đánh cắp từ nơi sâu thẳm nhất khi con tim đã không còn hoà nhịp thời gian.
"After your picture fades and darkness has turned to gray
Watching through windows - I'm wondering if You're OK
Secrets stolen from deep inside
The drum beats out of time"
Những người bạn đồng hành suốt 1 chặng đường trước đã đi lâu rồi. Cũng đến lúc ta gói ghém ký ức và chọn con đường riêng cho mình. Người ra đi rồi cũng sẽ nhanh chóng hoà nhập với cuộc sống mới. Chỉ những ai còn ở lại mới gặp khó khăn vì những đêm không ngủ và những nỗi nhớ vu vơ cùng với kỷ niệm úa màu.
Sau tất cả, những gì sẽ còn mãi trên cuộc đời này? Kỷ niệm chắp vá thành những mẩu chuyện kể tốt đẹp sẽ sống mãi trong tim ta. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, ta sẽ luôn nhớ về nhau và sẽ luôn có mặt khi cần. Ta hứa với ai đó nhưng cũng là hứa với chính con tim mình.
"If you're lost you can look and you will find meTime after time
If you fall I will catch you I'll be waiting
Time after time"
Thêm một đêm trắng và lại nghe lại bản cover mới của ca khúc đã cùng đi với ta hơn chục năm qua: (new cover by Janet Devlin)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét