Thứ Tư, tháng 9 23, 2009

Hành trình của một viên bi...


Ku thứ 2 nhà tôi thường gọi là Ủn. Tên gọi thế nên đúng là vô tư và "phàm ăn" như vậy. Được cái mồm mép và ngoại giao thì không ai trong nhà bằng. Khéo léo đến nỗi người ngoài (người Nhật, dù không biết tiếng Việt) gặp Ủn 1 chập cũng thấy yêu thích ngay.

Thế mà thứ 5 tuần trước, ku cậu vô tình nuốt 1 viên bi sắt trong bộ đồ chơi Magnet của anh Chip. Viên bi sắt, dùng làm khớp nối các thanh nam châm, sau 4 - 5 ngày chu du trong bụng ku Ủn, đã chui ra, đen xi xì.
Phew!!! Công của mẹ Mai hàng ngày nhẫn nại kiểm tra s..t của Ủn.

Anh Chip thương em, cất Magnet và tình nguyện không chơi nữa. Tưởng như bộ đồ chơi không đầy đủ nhưng rồi lại hoàn chỉnh rồi.

Từ nay, anh Chip và Ủn đều không được chơi Magnet, bố mang lên công ty cất cho 2 ku đỡ nhớ nhung. Khi nào Ủn lớn thì mới mang về cho chơi được.

Bố mẹ sợ nhất là nhắc đến nhiều, Ủn lại nhớ rồi suốt ngày đi kể cho mọi người, đặc biệt là ông bà nội ngoại thì bố mẹ ăn đòn đủ.

Bố thì cũng đang lăn như bi, hết góc này đến góc khác...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét