Chủ Nhật, tháng 4 26, 2009

Khó khăn...


Lúc khó khăn mới tỏ lòng nhau. Một chút khó khăn càng làm cho cuộc sống trở nên đáng sống. Tôi thấy vậy.

Tôi có đọc đâu đó một người Nhật nhận xét rằng: “Người Việt các bạn mỗi người giống như một hạt kim cương. Nhưng những hạt kim cương thì rắn và không kết dính được với nhau. So với các bạn người Nhật chúng tôi chỉ là đất sét. Nhưng đất sét lại dính chặt được với nhau thành một khối lớn.
Câu nói thâm thúy nhưng có vẻ phản ánh đúng được những gì mà riêng tôi cũng cảm nhận lúc này. Nói cho đúng thì cũng chẳng được kim cương gì đâu.

Kinh tế sa sút, công việc khó khăn, số người kiểu newbie của văn phòng tại Nhật giảm xuống chuẩn bị cho một đợt thay thế bằng các "thiện xạ" khiến bầu không khí không hề thoải mái. Không phải vì sự khó khăn mà vì có sự sứt mẻ nào đó ở đây. Người về nước làm việc, rèn luyện thêm, người về training, người làm part-time nhưng tất cả đều như thiếu một cái nhiệt huyết gì đó để tiến lên mà ngay lập tức tìm cách đi cho riêng mình, điều mà nhẽ ra phải nghĩ ngay từ đầu không phải chỉ khi có cái gọi là "khủng hoảng" xảy ra. Văn phòng cảm giác chỉ là cái vỏ bấu víu bấy lâu nay mà thôi.

Người ta bắt đầu nói đến những cái xấu, những mâu thuẫn những hạn chế, những việc mà đáng lẽ ra khi đang làm việc với nhau phải làm rõ ràng, xây dựng cùng tiến bộ rồi. Người ta nghĩ nhiều đến cái mà tôi phải tạm đặt tên có phải là "môi trường nhiễm độc?" để tiến hành điều tra, tìm hiểu và suy ngẫm.

Nếu "nhiễm độc" thì cần "khử độc" nhưng nhiều khi cũng do cách mà nhìn nhận ra xung quanh của mỗi người mà thôi, cái mà văn chương hay gọi là "nhân sinh quan" ấy. Phim Mỹ thì hay có mẩu đối thoại sau.

A: I have no choice.
B: You always have choices.

Đúng, chúng ta luôn có lựa chọn. Tôi cũng luôn có lựa chọn. Tôi sẽ chọn nhìn xung quanh với màu trong xanh, không phải là mực đen. Tôi chọn nhìn thấy sự tốt đẹp hơn là cái xấu. Tôi chọn như vậy vì tôi muốn cuộc sống và công việc của tôi và của tất cả tốt hơn lên. Tôi không muốn tự mình giam mình trong cái xấu, cái "nhiễm độc", cái yếu kém ở xung quanh suốt cả đời. Môi trường có thể khác nhau khi ta di chuyển còn "đôi mắt" thì gắn với ta bất cứ đến đâu.

Tuy nhiên, tôi cũng không huyễn hoặc ảo tưởng và tự ru ngủ mình trong cái thánh thiện. :D

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét