Tròn hai tuần trước, tôi có nói về niềm vinh dự được giới thiệu 1 album nhạc số "Nhà em ở lưng đồi" của một nghệ sỹ trẻ xinh đẹp với giọng sơn ca mà nghe rồi là bị "ám ảnh" về một thời niên thiếu.
Hôm đó, mình cũng có hứa một ngày kể về 1 bài hát khác nằm trong album đó. Nếu đăt ra mà chọn, tôi sẽ chọn bài này như là bài hát dâng trào cảm xúc, trong trẻo nhưng với những gì điêu luyện nhất của cô bé sơn ca thính phòng ấy.
"Hà Tây quê lụa"
Những tưởng khơi ra để đó, 2 tuần hết lockdown rồi đi làm và lờ lờ đi lâu lâu mới quay lại. Ai dè, lại tiếp tục làm ở nhà #WFH nên có cơ hội cứ vừa làm vừa nghe vô thức album này.
Nghe bài này cứ nhớ cảnh trước thời kỳ đổi mới, những năm 82 - 86, mình thì bé tý và tối lại rất hay mất điện. Bố mẹ mình có cái đầu cassette nhỏ loa liền, giống 2 cái bánh chưng để nằm bẹt cạnh nhau, cũng chẳng nhớ hiệu gì hay để đầu giường. Và ở đó là cả một thế giới rộng lớn từ kể chuyện đêm khuya, đài tiếng nói Việt Nam,đài tàu truyện chưởng, các bản tình ca nhạc đỏ, các bản bolero nhạc vàng,vv.
Đó hẳn cả một thế giới mà bố mình mang về cho cả nhà.
Kể ra mà nói, cụ nhà mình khá tân tiến, rèn con kỹ nổi tiếng, roi đét đít đủ cả nhưng cũng hay tỉ mỉ chơi với con như là 1 anh bạn lớn, làm đồ chơi, trò chuyện, kể chuyện, hát hò đủ thứ cả.
Có những hôm mất điện, cả nhà lên 1 cái giường nhưng nghêu ngao cả tiếng trước khi đi ngủ.
Hà nội hồi đó, cũng vắng như Hà Nội covid những ngày này vậy.
Trong vô số những ca khúc trong bóng tối của mất điện đó, bài "Hà Tây quê lụa" là một trong những bài hát được cụ nhà mình yêu thích, nghe đi nghe lại cũng như đôi khi cất giọng ngân nga.
Có thể một phần là quê bà, nơi cả nhà cũng hay về thăm, mà cũng có thể là lời bài hát truyền cảm hứng với quá nhiều hình ảnh thân quen trong bài hát.
Bóng chiếc thoi đưa ánh mắt long lanh
Trời đất Hà Tây tay em dệt lụa
Sữa trắng Ba Vì, thóc vàng khu Cháy
Hồn thơ Nguyễn Trãi dệt thành vần
Sông Tích sông Đà giăng lụa mênh mông
Đan Phượng ơi! Quê hương người gái đảm
Đồng hợp tác xanh tươi cấy cầy thẳng tắp
Anh phi công bàng hoàng ngỡ mình bay trên gấm vóc
Hà Tây ! Cửa ngõ Thủ Đô!
Áo giáp chở che ngàn năm bền vững
Ngăn bầy giặc Mỹ vẩn đục bầu trời
Hà Tây ! Vọng gác Thủ Đô!
Cô gái Suối Hai chàng trai Cầu Giẽ
Giữ lấy màu xanh biếc cho tấm lụa thanh thiên
Hà Tây...
Bẵng đi, lớn lên, công việc cuốn mình đi rồi trôi dạt lang thang nước ngoài, mình quên hết, chả nghĩ gì. Nếu có, hẳn là chôn rất sâu trong ký ức tuổi thơ.
Thật bất ngờ, được nghe cô sơn ca Đỗ Tố Hoa hát thì cảm giác như ngày đó tràn về. Những hình ảnh tối mất điện, những trò chơi hồi bé, những cái băng cassette xin xỉn bẩn bẩn với chữ bút dạ lục tục kéo về trong trí nhớ.
Hồi đó cụ nhà mình cũng chỉ tầm tuổi mình bây giờ. Còn giờ thì cụ đã tám chục, và cũng về nghỉ dưỡng sống cùng núi rừng, sông suối Hà Tây ... và đúng là có nhiều sữa trắng Ba Vì thật.
Phiên bản thời đó mấy bố con hay được nghe là của NSND Quốc Hương:
Còn phiên bản lôi cả một bồ ký ức của mình đợt WFH này đây:
#3smedia
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét