Em có từng tình cờ “ngã” dúi dụi vào cái người ta vẫn thường gọi là hạnh phúc chưa? Hạnh phúc là sao em định nghĩa được không?
Khi lẻ loi, tôi càng đọc ngấu nghiến nhiều trang sách tâm lý học, tâm thần học và tâm tư học nữa:D
Tôi biết rõ quá khứ, không như những dòng code tôi vẫn viết, nó không thể nào thay đổi được. Quá khứ mãi luôn ở lại với một phần cuộc sống mà tôi cùng em đã từng đi qua với bao cung bậc: Âm thầm - lắng đọng - vụn vỡ - đứt quãng rồi lại trào dâng - hoà quyện - gắn kết.
Thu Hà Nội lúc nào cũng dịu dàng với tôi dù có em hay không, em vẫn biết chứ?
Rảo bước ra về, mải miết con đường khuya hoa sữa tháng chín thơm lừng từng góc phố vương tiếng chân buồn, em còn nhớ? Lướt vội mỗi sáng đến nơi làm, có những xe đẩy đầy cúc vàng, như gom góp nốt chút nắng sớm cuối thu, bung lụa chờ đông tới đấy à???
Hạnh phúc chạy đâu rồi? Em có thấy không?
Gió thu trên đường Hà Nội chật chội nên chẳng tránh được ai, se sẽ luồn vào làn áo khoác mỏng mặc vội vàng qua vai, không cài cúc. Gió mang hương thu, chẳng hỏi han gì, cứ ùa đến với người độc hành, để lại chút lạnh vương vấn nơi lồng ngực rồi ra đi. Lúc ấy, bản thân gió cũng không nhớ gì về nơi gió chạm đến cũng như gió có bao giờ vòng tay ôm trọn nỗi nhớ đâu em?
Ai cũng bảo rồi sẽ có lúc quá khứ được gói gọn lại thành một kỷ niệm, phẳng phiu, bình dị thì bị bỏ ra ngoài, còn đa phần gồm những vết cứa, một số vết cứa thì để lại sẹo, thoạt ngoài tưởng như đã lành lặn nhưng bên trong có nhẽ chẳng bao giờ nguyên sơ được nữa . Quá khứ gói ghém nỗi đau thì hiện tại hẳn là một thứ hạnh phúc, phải không em?
Rồi vết sẹo xưa cũ ấy, sẽ có đêm thức trắng (như đêm nay) đau thốn tim khi giao mùa, kiểu như khi ai đó vô tình chạm phải quá khứ ấy. Chẳng hiểu từ bao giờ, khi quá lẻ loi hay quá ồn ã, tôi cũng bất giác giật mình thấy mang mác về một nỗi đau. Khuya càng vắng lặng thì nỗi đau ấy mang kỷ niệm ùa về càng sâu sắc hơn bao giờ hết rồi chuyển hoá thành sự an ủi duy nhất tự thân. Có một thứ hạnh phúc khi mình tự an ủi mình được, phải không em?
Ai cũng bảo, yêu, đó là điều hạnh phúc nhất. Kể cả lúc chia xa khi không còn có thể về bên nhau, trong tim vẫn có một nỗi nhớ dịu vợi về một ai đó đã thoáng qua trong đời. Có nhẽ đã đến lúc tôi phải bắt đầu một con đường không có ai đó chung bước, để rồi vẫn thấy hạnh phúc về bên nỗi nhớ rời xa.
Nhiêu đó đủ định nghĩa cái người ta vẫn thường gọi là hạnh phúc chưa em? Có một thứ hạnh phúc khi có thể buông tay.
Buông bỏ là hạnh phúc, phải không em?
If there was any doubt
I thought we would work it out
But now you're suddenly like a stranger
And you're leaving our love behind
Of all the things I was ever planning for
This was the last thing on my mind.
(STEPS - Last thing on my mind)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét