3 năm trước, tôi là cái áo khoác cậu bé rúc vào khi lạnh, là cái ghế cậu bé ngồi lên, là doctor Know-It-All để cậu bé mang mọi câu hỏi đến.
2 năm trước, một kẻ ích kỷ đã cho mình cái quyền tước đi mối thâm tình đó.
Cậu bé dần dà bị dẫn dắt bởi "... con không đi chơi với bố, không về nhà mình sợ bố bắt cóc con..."
Cậu bé dần dà bị dẫn dắt bởi "... con không đi chơi với bố, không về nhà mình sợ bố bắt cóc con..."
Quặn thắt! Nước mắt rơi trong tim!
Không thể cất nổi lời. Chỉ tâm niệm Time will tell the truth!
Không thể cất nổi lời. Chỉ tâm niệm Time will tell the truth!
Hôm nay, cậu vẫn không đi với bố nhưng đã biết tự khẳng định được: "...bố chẳng bắt cóc con đâu mà..."
Lái xe đêm muộn, chợt bất giác ngân nga hát theo radio FM:
"... Bỗng thấy yêu đời quá, yêu ngày xanh nắng vàng
Bỗng thấy yêu thời gian, hạnh phúc đến nhẹ nhàng.
Yêu sao những tiếng cười và những khi bên người.
Ngày chẳng còn lo toan mệt nhoài.
Cuộc đời vì thế nên đẹp tuyệt vời!
"... Bỗng thấy yêu đời quá, yêu ngày xanh nắng vàng
Bỗng thấy yêu thời gian, hạnh phúc đến nhẹ nhàng.
Yêu sao những tiếng cười và những khi bên người.
Ngày chẳng còn lo toan mệt nhoài.
Cuộc đời vì thế nên đẹp tuyệt vời!
... Có lúc tôi gục ngã, nhìn ngày trôi hững hờ.
Có lúc tôi thầm mơ sẽ hái sao trên trời,
Mà nào có biết rằng, hạnh phúc luôn bên mình là những điều nhỏ nhoi thường ngày mà tôi tìm mãi nơi phù du."
Có lúc tôi thầm mơ sẽ hái sao trên trời,
Mà nào có biết rằng, hạnh phúc luôn bên mình là những điều nhỏ nhoi thường ngày mà tôi tìm mãi nơi phù du."
Một điều nhỏ nhoi ấy, cậu bé đã trao tôi, trưa nay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét