Thứ Tư, tháng 12 07, 2016

Ogimachi Koen

Rảnh nhậu tý bị thơ thẩn nơi đất xưa. Có phải đi Mỹ lẩy Khoa nhiều bị lây không nhỉ?

Ogimachi Koen


Nhiều năm qua mới có dịp quay lại
Ogimachi, tuổi ấu thơ hai con xưa gắn bó.
Cây cầu đỏ dáng em con lũn chũn.
Ống trượt 5 tầng vàng, cha cùng con rượt đuổi
Lòng dũng cảm khi ấy, xây bởi bậc thang cao.

Đâu đó góc công viên này
Tiếng con cười, reo vui hòa tiếng lá
Nhớ đêm Trung Thu nằm đồi, mùi cỏ lạ
Cả nhà ta mộng ước, trăng không già.

À kia rồi, lang thang chiếc xẻng nhựa,
Xe cát đã đầy, em Ủn chở đến đâu?
Đất nặn, thừng treo, kính vạn hoa, máy bay giấy
Bóng con vươn dài theo trái tròn lăn.

Gió lạnh chớm đông, lá vàng xốn xang lối nhỏ
Khoé mắt cha cay cay, tại gió hay trở lòng?
Con lớn lên, nhiều ngả đường vững bước
Nhưng nơi công viên này, quẩn quanh vòi nước nhỏ
Vẫn đó, thầm thì giọt yêu tuổi thơ con.


(Ogimachi Park 12/2016)

Cầu trượt đỏ, cầu trượt vàng

Cầu trượt vàng cao ngang 5 tầng nhà (so với tòa nhà bên cạnh)

Môn trèo tường (các con bé quá, thường chơi loay hoay dưới chân tường thôi)

Vòi nước nhỏ, rửa tay chân và cả uống nữa.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét