Càng gần với sụp đổ bên trong, nó càng có bộ mặt lạnh, một vẻ bề ngoài không mấy thay đổi, có khi còn lạnh hơn một chút. Bên trong nó muốn gào lên nhưng không được. Nó buồn thực sự. Cảm giác thất bại, tràn ngập. Nó mất một cái gì đó thân thương, một cái gì đó mà nó gây dựng bao công sức và cũng chính là động lực để nó dấn bước ra đi xa nhà.
Những tưởng nó gây dựng một cái gì lớn hơn, cho nhiều người hơn. Ai dè cái nhỏ nhất mà nó từng có lúc "kiêu ngạo" nghĩ rằng đã quá dễ dàng để làm thành thục được.
Có lần nó cũng nghĩ đã thắng được sự "kiêu ngạo" đó, sự "kiêu ngạo" mà anh giám đốc ngay từ ngày đầu đã nói cho nó thấy. Nó hiểu được rồi, nhưng chưa hết chiều sâu. Gần 10 năm qua, vẫn còn đấy, sự kiêu ngạo âm ỉ trong nó, dù là chỉ trong tâm tưởng dù rất xa xôi. Giờ đây, người ta báo cho nó rằng tâm huyết của nó có thể sẽ bị phá bỏ.
11.12.2008 trở thành một dấu ấn. Các con số nhảy múa. Nó không còn rất minh mẫn để xử lý các công việc ngập đầu dịp cuối năm này nữa. Nó trút bầu tâm sự với 1 đồng nghiệp nó quý mến, người cũng từng cùng nó vun đắp ước mơ từ những ngày đầu tiên. Hình như, có lúc nó đánh rơi mất cái từ "kiêu căng" mà anh giám đốc từng nhắc nhở nó.
Nó chỉ muốn đi ngủ, dậy sớm, làm một cái gì có ích hơn là như vậy. Liệu có được không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét