Thứ Sáu, tháng 12 26, 2008

Giáng sinh Osaka - "Đảo giấu vàng"


Năm nay, tôi được đón một Giáng sinh ấm cúng cùng với người thân và bạn bè ở Osaka. 

Trời lạnh, tối lại lất phất mưa, thời tiết ko được đẹp lắm. Ngoài đường, tối om, có vụ light-up gần nhà thì đi hụt vì 22.00 đã kết thúc còn cả nhà lóc cóc ra đến nơi cũng đã là gần 23.00 giờ rồi. Osaka chỗ tôi ở, không mấy thay đổi, giáng sinh vẫn như ngày thường. Có chăng có nhiều cặp tình nhân dạo phố hơn.

Trước đó, mấy anh chị em văn phòng đã vui vẻ cùng một bữa tiệc nhỏ ấm cúng tự biên tự diễn bởi Mai. Bọn trẻ con thì thích thú chờ ông già Tuyết trao quà. Chip từ mấy tuần trước đã nhắc đến chuyện này.

Có lần, Chip nói với Mai. "Nhà mình cửa khóa chặt, tự động thế này, ông già Tuyết ko bỏ quà vào ủng được đâu nhỉ?" Mai thì kể là có khi ông gia Tuyết cho vao hòm thư của mình dưới nhà thôi. Chip băn khoăn một hồi, thỏ thẻ. "Tiếc nhỉ? Thế thì quà nhỏ lắm mẹ à, hòm thư mình bé thế". Chuyện cũng qua đi.

Thấy Chip nhắc nhiều đến ông già Tuyết. Tôi nảy ra ý tưởng gửi quà cho Chip nhân dịp Noel nhưng nói là của ông già Tuyết. Ở Việt Nam bây giờ sẵn dịch vụ già Noel gõ cửa tặng quà trẻ con. Ở Nhật cũng có đấy, nhưng liếc qua thì thấy có vẻ đắt, mà Nhật thì ông già Noel nói tiếng Nhật với Chip thì hiểu gì không đây :D

Tôi chợt nghĩ, mình chuẩn bị quà và chơi trò "đảo giấu vàng" với Chip. Ông già Noel sẽ chỉ gửi thư cho Chip. Thư đó sẽ có kèm bản đồ để Chip xem và tìm quà được giấu ngay trong căn phòng 20 m2 của tôi. Lên kế hoạch và ý tưởng rõ ràng rồi. Tôi mua và chuẩn bị gói gém quà, vẽ trước bản đồ, chuyển cho Mai chịu trách nhiệm giấu quà lúc trẻ con ngủ. Cẩn thận in thêm 1 bản đồ đề dạy trước cho Chip cách đọc vì cu cậu đâu có biết chữ.
Đúng tối 24.12, mọi thứ đã sẵn sàng. Đi làm về, tôi thả phong thư vào hòm thư nhà mình. Ăn tiệc giáng sinh buổi tối xong, cô Khánh (đồng nghiệp của bố) dẫn Chip xuống kiểm tra xem ông già Noel có gửi thư đến chưa? Kết quả là, cu cậu thích lắm, tìm bằng được 4 gói quà nhỏ, chia cho em Ủn 2 , mình giữ 2. Kỳ lạ, 2 anh em lúc nào cũng tranh đồ chơi của nhau nhưng "quà ông già Noel" này thì không tranh giành 1 tẹo nào cả. 
Đến giờ có lẽ Chip vẫn thích thú và cứ nghĩ đến 1 ông già Noel tuyệt vời. Trẻ con là thế, cần được sống với những truyện cổ tích (lần này thì hơi hiện đại).
Lưu lại vào đây, sau này cho Chip đọc để biết nhé. Mong sao, từ nay mỗi năm bố mẹ đều có thể mang lại niềm vui nho nhỏ như thế cho các con nhỉ.

Hình 1: Sơ đồ gửi trong hộp thư dưới nhà. Theo bản đồ này, sẽ tìm được thông tin về món quà ở vị trí số 1, sau chiếc TV.

Hình 2: Sau chiếc TV là 1 túi đựng bản đồ chỉ dẫn đến chỗ có quà ở vị trí (2), bên khe cái tủ lạnh:
Tại đây, Chíp có món quà là 1 chiếc máy bay trực thăng đồ chơi của Tommy mà Chip ao ước. Kèm theo bản đồ chỉ dẫn tiếp đến chỗ giấu quà nữa.

Hình 3: Đi theo đường đỏ, Chíp tìm tiếp được món quà tiếp theo trong hộc tủ tường.

Tại đây, Chip và Ủn tìm được quà là 1 chiếc xuồng máy cứu hộ, kèm một sơ đồ để đi tiếp. Em Ủn được Chip xí cho quà này.

Hình 4: Tại vị trí số (4) đằng sau valy công tác nước ngoài của bố mẹ, Chip tìm được một bản đồ nữa, bị xé làm đôi zíc zắc. Chip phải ghép 2 mảnh lại đúng chiều, để biết đường đến món quà tiếp theo.
Chíp ghép thành công, đi theo đường xanh tiếp từ số (4) đến được nơi giấu quà số (5) trong tủ quần áo như hình 5 dưới.

Hình 5: Quà là một chiếc xe tăng đa nhiệm, kiêm máy ủi, xúc đất. Em Ủn được quà này, thích lắm, chơi suốt.
Có một bản đồ ở đây cùng với quà (5). Tiếp theo con đường xanh, trên bản đồ đó, Chíp đến với món quà cuối cùng. Seiko! Bravo! Chip thành công rồi. Cu cậu thích lắm.

Hình 6: Quà ở khe máy giặt trong khu phụ. Một chiếc xe cứu hỏa, với thang kéo dài dài..., cửa mở ra 2 bên để có thể lấy vòi rồng phun nước.

Cu cu hng chí, m Mai gi ý na, đọc luôn bài thơ "Xe cu ha" được học khi ở mẫu giáo bé bên Việt Nam.


Xe cứu hỏa. (Phạm Hổ)


Mình đỏ như lửa

Bụng chứa nước đầy

Tôi chạy như bay

Hét vang đường phố


Nhà nào bốc lửa

Tôi dập liền tay

Ai gọi chữa cháy

Có ngay! Có ngay…!

Thứ Ba, tháng 12 23, 2008

Chúc mừng giáng sinh và năm mới sớm


Hôm nay, ngày nghỉ ở Nhật vì là sinh nhật của Nhật Hoàng.

Công việc suốt cuối tuần bận rộn cuối cùng cũng trôi qua. Kế hoạch năm mới, công việc còn tồn tại cũng đã hòm hòm. Tình hình về "đứa con" ở Việt Nam của nó cũng đã có vẻ được cải thiện hơn. Đầu năm sẽ về giúp đỡ thêm.

Năm mới nhiều khó khăn, thử thách nhưng nó tin rằng sẽ cùng vượt qua như bao lần khác. Cần một niềm tin vững vàng vào bản thân và các chiến hữu của nó.

Hôm trước đi Bounenkai của công ty khách hàng, có hơn 170 người tham gia. Thấy mấy đồng chí xin được chữ "Biến" (変) từ chùa Kyomizu, Kyoto. Năm tới có "biến" nhưng cũng là "thay đổi" là "change".

Hồi tháng 1, bác khách hàng Kamei (Rùa tốt) cũng nói đến lý thuyết 3 C , Customer - Chance - Change. Hy vọng nó và cái văn phòng Osaka chưa đầy năm tuổi kịp có đủ cả 3 C, và đặc biệt bản thân nó cũng như mỗi người ở văn phòng dám CHANGE chính mình để vững vàng vượt qua trong năm tới.

Sắp bước vào một kỳ nghỉ, gạt mọi chuyện để dành những lời chúc tốt đẹp tới những người bạn phương xa. Nó ngồi làm thiếp chúc mừng Giáng sinh gửi đi.



Thứ Năm, tháng 12 11, 2008

Mất gì? Được gì?

Càng gần với sụp đổ bên trong, nó càng có bộ mặt lạnh, một vẻ bề ngoài không mấy thay đổi, có khi còn lạnh hơn một chút. Bên trong nó muốn gào lên nhưng không được. Nó buồn thực sự. Cảm giác thất bại, tràn ngập. Nó mất một cái gì đó thân thương, một cái gì đó mà nó gây dựng bao công sức và cũng chính là động lực để nó dấn bước ra đi xa nhà.

Những tưởng nó gây dựng một cái gì lớn hơn, cho nhiều người hơn. Ai dè cái nhỏ nhất mà nó từng có lúc "kiêu ngạo" nghĩ rằng đã quá dễ dàng để làm thành thục được.

Có lần nó cũng nghĩ đã thắng được sự "kiêu ngạo" đó, sự "kiêu ngạo" mà anh giám đốc ngay từ ngày đầu đã nói cho nó thấy. Nó hiểu được rồi, nhưng chưa hết chiều sâu. Gần 10 năm qua, vẫn còn đấy, sự kiêu ngạo âm ỉ trong nó, dù là chỉ trong tâm tưởng dù rất xa xôi. Giờ đây, người ta báo cho nó rằng tâm huyết của nó có thể sẽ bị phá bỏ.

11.12.2008 trở thành một dấu ấn. Các con số nhảy múa. Nó không còn rất minh mẫn để xử lý các công việc ngập đầu dịp cuối năm này nữa. Nó trút bầu tâm sự với 1 đồng nghiệp nó quý mến, người cũng từng cùng nó vun đắp ước mơ từ những ngày đầu tiên. Hình như, có lúc nó đánh rơi mất cái từ "kiêu căng" mà anh giám đốc từng nhắc nhở nó. 

Nó chỉ muốn đi ngủ, dậy sớm, làm một cái gì có ích hơn là như vậy. Liệu có được không?

Thứ Tư, tháng 12 10, 2008

Chuyện Đất, Nước và không khí (Water, Earth and air)

Tối nay chạy loanh quanh qua một số trang internet và bắt gặp khá một hình ảnh khá ấn tượng khi những so sánh về Đất, Nước và Không Khí rất đỗi gần gũi quanh ta được hình ảnh hóa. Trái Đất thân yêu của chúng ta được dùng làm cơ sở cho các so sánh ấy.

From [Nghia Mai - Family and Friends]

Xem hình bên trái sẽ thấy nếu nén toàn bộ không khí của bầu khí quyển lại theo mật độ của nước biển thì sẽ thấy nó như một giọt nước trên quả địa cầu để bàn nhỉ? Đó là toàn bộ 5140 ngàn tỷ tấn không khí đấy. Quá nhỏ bé so với Đất.

Còn hình bên phải thì đó là toàn bộ 1.4087 tỷ khối nước trên trái đất bao gồm nước biển, băng ở các cực, sông hồ, nước ngầm, mây mưa. Trông nhỏ hơn cả viên "bi" không khí kia. Và again, quá nhỏ bé so với trái đất.

Nước hay Không khí mà chúng ta cần thiết cho sự sống còn nhỏ bé như vậy khi đứng cạnh trái đất. Vậy thì chúng ta còn nhỏ bé thế nào với mẹ Trái Đất đây. Nhân tiện đọc Nikkei hàng tuần, Nikkei cũng mới tặng tôi thêm một số chuyên san đặc biệt cho tháng 12.2008 này, tất cả đều hướng tới GREEN, một trái đất xanh (tạp chí có title Eco-Tech Japan 2008 - At the Cutting Edge).

Tôi cũng thầm ước cho Earth của tôi mãi xanh tươi. Về văn phòng công ty ở Nhật Bản này, chắc cũng phải làm điều gì đó thực tâm cho Trái đất nhưng cũng là hòa nhập CSR cộng đồng trong kinh doanh.

Kiểu như Panasonic với mác eco-ideas và quy trình sản xuất thay vì chỉ có QCD (Quality - Cost - Delivery) thì thêm vào một bước tiến nữa trong bản chữ cái alphabet, QCDE (Quality - Cost - Delivery - Ecology)

Thứ Ba, tháng 12 02, 2008

Kick-off dự án lớn...

Hôm nay tôi có mặt tại Hà Nội.

Chúng tôi tham gia kick-off (khởi động) một dự án lớn (thực ra là một phase tiếp theo) của 1 công ty kinh doanh hàng đầu tại Nhật Bản. Có đến 8 công ty, 4 công ty Nhật (tại Nhật) 3 công ty Việt (tại Việt) và 1 công ty Nhật vốn 100% tại Việt cùng tham gia. Party quá vui vẻ nhưng công việc thì chưa thấy đâu khiến không ít người trong số chúng tôi lo lắng.

Chúng tôi thích làm dự án lớn, thật lớn để đời. Và đó là ước vọng thường có của mỗi con người. Chúng tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này, bằng mọi giá. Chúng tôi đã chứng minh ước vọng đó qua việc tổ chức tương đối thành công buổi kick-off long trọng nhưng ấm cúng và vui vẻ này.

Gần đây, hay suy diễn về mặt trái vấn đề hơn một chút, các bác KH hay nhấn mạnh việc sẽ học được nhiều thứ từ dự án lớn, tầm cỡ quốc tế như vậy. Tự dưng, dù biết là rất "không phải đạo " nhưng có đến gần 30 giây trong lúc kick-off tôi thoáng cho là KH lợi dụng sự ham hiểu biết học hỏi của người Việt Nam để muốn chúng tôi tham gia nhiệt tình hơn sau hơn 1 năm chậm chễ.

Dự án lớn, không cái nào giống cái nào, Tây - Ta, Nhật - Việt đều chưa từng gặp cả, chắc tất cả các bên cùng phải học mới làm việc được đấy chứ riêng gì quân "ta" đâu nhỉ?