Năm nay, tôi được đón một Giáng sinh ấm cúng cùng với người thân và bạn bè ở Osaka.
Trời lạnh, tối lại lất phất mưa, thời tiết ko được đẹp lắm. Ngoài đường, tối om, có vụ light-up gần nhà thì đi hụt vì 22.00 đã kết thúc còn cả nhà lóc cóc ra đến nơi cũng đã là gần 23.00 giờ rồi. Osaka chỗ tôi ở, không mấy thay đổi, giáng sinh vẫn như ngày thường. Có chăng có nhiều cặp tình nhân dạo phố hơn.
Trước đó, mấy anh chị em văn phòng đã vui vẻ cùng một bữa tiệc nhỏ ấm cúng tự biên tự diễn bởi Mai. Bọn trẻ con thì thích thú chờ ông già Tuyết trao quà. Chip từ mấy tuần trước đã nhắc đến chuyện này.
Có lần, Chip nói với Mai. "Nhà mình cửa khóa chặt, tự động thế này, ông già Tuyết ko bỏ quà vào ủng được đâu nhỉ?" Mai thì kể là có khi ông gia Tuyết cho vao hòm thư của mình dưới nhà thôi. Chip băn khoăn một hồi, thỏ thẻ. "Tiếc nhỉ? Thế thì quà nhỏ lắm mẹ à, hòm thư mình bé thế". Chuyện cũng qua đi.
Thấy Chip nhắc nhiều đến ông già Tuyết. Tôi nảy ra ý tưởng gửi quà cho Chip nhân dịp Noel nhưng nói là của ông già Tuyết. Ở Việt Nam bây giờ sẵn dịch vụ già Noel gõ cửa tặng quà trẻ con. Ở Nhật cũng có đấy, nhưng liếc qua thì thấy có vẻ đắt, mà Nhật thì ông già Noel nói tiếng Nhật với Chip thì hiểu gì không đây :D
Tôi chợt nghĩ, mình chuẩn bị quà và chơi trò "đảo giấu vàng" với Chip. Ông già Noel sẽ chỉ gửi thư cho Chip. Thư đó sẽ có kèm bản đồ để Chip xem và tìm quà được giấu ngay trong căn phòng 20 m2 của tôi. Lên kế hoạch và ý tưởng rõ ràng rồi. Tôi mua và chuẩn bị gói gém quà, vẽ trước bản đồ, chuyển cho Mai chịu trách nhiệm giấu quà lúc trẻ con ngủ. Cẩn thận in thêm 1 bản đồ đề dạy trước cho Chip cách đọc vì cu cậu đâu có biết chữ.
Đúng tối 24.12, mọi thứ đã sẵn sàng. Đi làm về, tôi thả phong thư vào hòm thư nhà mình. Ăn tiệc giáng sinh buổi tối xong, cô Khánh (đồng nghiệp của bố) dẫn Chip xuống kiểm tra xem ông già Noel có gửi thư đến chưa? Kết quả là, cu cậu thích lắm, tìm bằng được 4 gói quà nhỏ, chia cho em Ủn 2 , mình giữ 2. Kỳ lạ, 2 anh em lúc nào cũng tranh đồ chơi của nhau nhưng "quà ông già Noel" này thì không tranh giành 1 tẹo nào cả.
Đến giờ có lẽ Chip vẫn thích thú và cứ nghĩ đến 1 ông già Noel tuyệt vời. Trẻ con là thế, cần được sống với những truyện cổ tích (lần này thì hơi hiện đại).
Lưu lại vào đây, sau này cho Chip đọc để biết nhé. Mong sao, từ nay mỗi năm bố mẹ đều có thể mang lại niềm vui nho nhỏ như thế cho các con nhỉ.
Hình 1: Sơ đồ gửi trong hộp thư dưới nhà. Theo bản đồ này, sẽ tìm được thông tin về món quà ở vị trí số 1, sau chiếc TV.
Hình 2: Sau chiếc TV là 1 túi đựng bản đồ chỉ dẫn đến chỗ có quà ở vị trí (2), bên khe cái tủ lạnh:
Tại đây, Chíp có món quà là 1 chiếc máy bay trực thăng đồ chơi của Tommy mà Chip ao ước. Kèm theo bản đồ chỉ dẫn tiếp đến chỗ giấu quà nữa.
Hình 3: Đi theo đường đỏ, Chíp tìm tiếp được món quà tiếp theo trong hộc tủ tường.
Tại đây, Chip và Ủn tìm được quà là 1 chiếc xuồng máy cứu hộ, kèm một sơ đồ để đi tiếp. Em Ủn được Chip xí cho quà này.
Hình 4: Tại vị trí số (4) đằng sau valy công tác nước ngoài của bố mẹ, Chip tìm được một bản đồ nữa, bị xé làm đôi zíc zắc. Chip phải ghép 2 mảnh lại đúng chiều, để biết đường đến món quà tiếp theo.
Chíp ghép thành công, đi theo đường xanh tiếp từ số (4) đến được nơi giấu quà số (5) trong tủ quần áo như hình 5 dưới.
Hình 5: Quà là một chiếc xe tăng đa nhiệm, kiêm máy ủi, xúc đất. Em Ủn được quà này, thích lắm, chơi suốt.
Có một bản đồ ở đây cùng với quà (5). Tiếp theo con đường xanh, trên bản đồ đó, Chíp đến với món quà cuối cùng. Seiko! Bravo! Chip thành công rồi. Cu cậu thích lắm.
Hình 6: Quà ở khe máy giặt trong khu phụ. Một chiếc xe cứu hỏa, với thang kéo dài dài..., cửa mở ra 2 bên để có thể lấy vòi rồng phun nước.
Cu cậu hứng chí, mẹ Mai gợi ý nữa, đọc luôn bài thơ "Xe cứu hỏa" được học khi ở mẫu giáo bé bên Việt Nam.
Xe cứu hỏa. (Phạm Hổ)
Mình đỏ như lửa
Bụng chứa nước đầy
Tôi chạy như bay
Hét vang đường phố
Nhà nào bốc lửa
Tôi dập liền tay
Ai gọi chữa cháy
Có ngay! Có ngay…!