Thứ Năm, tháng 9 17, 2015

Say something...

Hà Nội chắc đã vào thu rồi đấy bạn à. Mình vẫn nhớ thu về, đất trời như tĩnh lặng còn thời gian dường như cũng chậm lại khi không gian tràn ngập hương thu và không còn quá gắt gỏng, nóng nực nữa. Cũng lâu rồi, mình cũng không còn được lắng nghe những dòng tâm sự chan chứa yêu thương pha chất thơ thẩn của bạn trên 3S Radio nữa nhỉ? Bạn đã vội vã đi đâu mất tăm thế?

Mùa thu hay lắm bạn Phan Hầm Mỏ thân thương ơi. Mùa thu chất chứa những nỗi buồn hoang hoải, những nhớ nhung đầy vơi và cả những lặng thinh không nói nổi lên lời trước những chiếc lá vàng rơi rụng bên thềm nhà mỗi sáng thức dậy.
Nhưng, mùa thu cũng là mùa nô nức của bao lớp trẻ con đến khai trường vào một năm học mới, mùa náo nhiệt yêu thương của những tia nắng vàng nhảy nhót qua khe lá vuốt nhẹ trên má người thương.
Mâu thuẫn trong một tổng thể hoà hợp của đất trời là vậy đấy. 
Nghĩ tới đó thôi, mình muốn trở lại ngày xưa về bên cha mẹ mình. Bao ký ức ùa về, mắt rớm lệ. Mình muốn được nắm lấy đôi bàn tay mẹ, hằn lên ký ức nhọc nhằn của những sáng sớm lóc cóc đến lò lấy bánh mì lên bán ở chiếc xe đẩy góc cầu thang viện nghiên cứu. Mình muốn được thấy ánh mắt cha nheo nheo, mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm chinh phục sau một đêm trắng xoay trần bên tập bản vẽ thiết kế.
Mình muốn thu mình nhỏ lại, được bé đi để thêm một lần tận hưởng những cảm giác đó.
Rồi mình hối hận quá. Ba mẹ mình đã già rồi, yếu lắm mà mình vẫn còn làm các cụ thêm suy nghĩ, thậm chí ba còn bị đột quỵ, rồi liệt giường cũng trong một chiều thu sang, có lẽ nào vì chuyện chúng mình. 

Mình miên man nghĩ đến cả người thương xa vắng nhau cũng đã sang mùa thu thứ 2. Gần ngay đấy thôi mà còn khó hơn ngàn dặm cách trở mà mình đã từng băng băng vượt qua.

Và… 
… mình lại muốn được nắm tay bạn bước đi trong công viên được trải thảm vàng của lá mùa thu.
Mình dường như nhìn thấy bóng hình lũn tũn của 2 đứa trẻ thông minh, ham hiểu biết lê la trên từng chiếc ghế đá cũ phơi màu thời gian ấy.

Mọi thứ dường như chậm lại trong khi con tim mình thì đang thổn thức nhanh nhảu đập. 

Nói gì đó đi, mình sắp rời xa bạn đó.
Mình xin lỗi nhé, mình không thể tự đến bên bạn được.
Nhưng mình sẽ mãi dõi theo bạn.
Mình thấy mình thật nhỏ bé
Mọi thứ đều quá sức chịu đựng rồi.
Mình quả thực không hiểu nổi.

And I will swallow my pride
You ‘re the one that I love
And I’m saying goodbye.

Tạm biệt nhé, mình đi đây.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét